"Tẩu tử, tẩu vào lều nghỉ ngơi một lát đi, muội đi quanh đây xem một chút!"
"Chỉ có một mình muội thì không được đi, để ca ca đi với muội!"
"Không cần, muội đi một vòng rồi sẽ quay lại."
“Tiểu cô à, khu rừng này quá lớn, muội không được đi quá xa biết chưa?” Chương thị vẫn hơi lo lắng.
"Muội biết rồi tẩu tử, ca ca đã cho ngựa ăn chưa?"
"Chưa, chàng ấy chỉ vừa cho nó uống nước thôi, còn nói sau khi dậy sẽ cho ngựa ăn cỏ khô!"
"Vậy thì đúng lúc quá, để muội dắt ngựa đi vào rừng xem một chút xem thử có tìm được cỏ tươi không!"
Có mấy thôn dân đang ngủ, một số khác đang dựng lều, một số khác thì đang vót thanh gỗ, không ai để ý nhiều. Liễu Tiêu Vân đeo một cái sọt trên lưng dắt ngựa vào sâu trong rừng.
Đi một lát, Liễu Tiêu Vân nhận ra khu rừng quá lớn, hơn nữa vị trí tương đối hẻo lánh, không có dấu hiệu từng có ai đi lại qua đây.
Cảm thấy mình đã đi một chặng đường dài, nàng nhổ một ít cỏ tươi ở vườn trái cây trong không gian linh tuyền ra. Nhìn thấy cỏ tươi, con ngựa vui mừng thở phì phì.
Liễu Tiêu Vân rất vui, xem ra con ngựa cũng đói lắm rồi, nàng cầm cỏ tươi đút cho nó ăn. Sau khi nhìn con ngựa ăn cỏ tươi xong, nàng cho nó uống một chút nước suối linh tuyền, con ngựa hài lòng lại thở phì phì. Chắc là nó đang cảm ơn vì hôm nay đã được đối xử đặc biệt đây mà!
Liễu Tiêu Vân nghĩ, con ngựa này là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-trong-khong-gian-ta-co-vat-tu/3835387/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.