Đám người Tào gia bị trói gô ném vào trong xe.
Thẩm huyện lệnh mở miệng nói: "Tuệ Nhũ nhân yên tâm, chuyện này bản quan nhất định sẽ đòi lại công bằng cho ngươi."
Ánh mắt của hắn dừng lại trên người Trình Loan Loan, cảm thấy vui mừng vì nàng, lại thấy có chút mất mát.
Lúc trước nàng chỉ là một thôn phụ đã không muốn gả cho hắn.
Nay nàng đã trở thành mệnh phụ mang phong hàm của triều đình, càng không thể có liên quan gì tới hắn.
Hắn nhỏ tiếng thở dài một hơi, từ trong tay áo lấy ra cái trâm cài chưa từng tặng đi, nói: "Cái này, cái này hẳn là quà mừng của ta tặng cho ngươi."
Con bướm trên cây trâm được tạc giống như thật, nhìn như đang giương cánh muốn bay.
Trình Loan Loan có chút đau đầu, cây trâm nàng thật sự không muốn nhận lấy.
Vừa vặn lúc này.
Thẩm Chính mang văn phòng tứ bảo được hoàng thượng ban tặng chạy tới.
Hắn mở hộp ra như đang dâng bảo vật: "Cha, cha mau nhìn xem, nghiên mực này trông đẹp như vậy, bút lông này so với bút lông sói dùng còn tiện tay hơn..."
Thẩm huyện lệnh sợ bị nhi tử nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách của mình vì tặng lễ vật đi nhưng người nọ không nhận, liền giấu chiếc trâm cài tóc vào trong tay áo.
Hắn cầm nghiên nghiên mực lên xem, chạm khắc tinh xảo, mỹ ngọc bóng loáng, cầm bút lông sói, cán bút thẳng tắp, thân bút tao nhã, cương nhu kết hợp...
Đây là quả là đồ tốt, hắn làm quan nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy qua, nhất định là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3839173/chuong-453.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.