Mặt trời đang dần lặn xuống phía sau những ngọn núi trùng điệp ở nơi chân trời xa tít tắp, bầu trời đỏ rực như hòn lửa, ánh hoàng hôn mang theo hy vọng của loài người chôn xuống hàng nghìn mét dưới lòng đất lạnh.
Chúng tôi nhóm một ngọn lửa nhỏ ở trung tâm quảng trường đổ nát. Sau một ngày dài di chuyển không ngừng, cuối cùng tôi cũng đã có cảm giác nghỉ ngơi thực thụ.
Cảnh Mặc ngồi bên cạnh tôi im lặng nướng thịt, còn Thụy Hân ở đối diện vẫn đang miệt mài sắp xếp chỗ ngủ cho cả ba chúng tôi.
Tôi cầm tách trà nóng nghi ngút khói trong tay, đôi mắt nhìn đăm đăm vào ngọn lửa đỏ hồng rực rỡ đang bập bùng cháy, trong lòng thì lại đang tự hỏi rằng, bắt đầu từ lúc nào mà tôi lại trở nên vô dụng đến như vậy?
Trở lại lúc nãy, khi Cảnh Mặc vừa đến tìm tôi trên một con chim kỳ dị. Sau khi hỏi thăm đôi ba lời, Cảnh Mặc đã hùng hổ đi đến trước mặt Thụy Hân, hỏi cô bé vì sao lại dám mang tôi ra khỏi thành Tuyết Hạ.
Dưới ánh mắt đe doạ của Cảnh Mặc, Thụy Hân lại không hề có vẻ gì là sợ hãi. Cô bé liếc nhìn tôi một cái rồi thản nhiên nói: "Cũng chẳng khác thứ mà cậu đang nghĩ trong đầu là bao."
Cảnh Mặc nghe xong có vẻ tức giận vô cùng, hai bàn tay nắm chặt bên đùi, trường dị năng bên người không ngừng run động. Thụy Hân thấy thế liền nhoen miệng cười rất gợi đòn, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chăm Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-mat-the-dai-phan-dien/3563598/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.