Thôi vậy, mặc kệ Cảnh Mặc và Mạc Lăng đang âm mưu thứ gì, điều quan trọng nhất hiện tại vẫn là cứu người.
Nghĩ thể nên tôi liền hỏi Thụy Hân rằng: "Làm sao em biết được anh trai của em đang Gặp ngang hiểm? Với lại sao em có thế chắc chắn rằng anh ấy đang ở hướng này?"
Thụy Hân chà xát hai bàn tay lại với nhau, nhỏ giọng hỏi: " Em có thể không trả lời không?"
Nhin vẻ bối rối của Thụy Hân, tôi cũng không muốn ép em ấy để làm gì, nhưng rồi em ấy bỗng nhiên nói: "Đợi đến khi tìm được anh ấy rồi, em sẽ nói với chị!"
Tôi gật đầu đồng ý. Thật ra có biết hay không, đối với tôi ở thời đến này, thật sự không hề quan trọng. Thế nên sau này khi đã hiểu rõ nguyên nhân kết quả thì tôi lại hối hận đến xanh cả ruột, tự nhủ phải chi tôi chịu tò mò thêm một xíu, mặt dày thêm dù chỉ một chút thôi thì cũng đỡ phải ngại ngùng hơn biết bao nhiêu!
Nhưng mà đólà chuyện của tương lai, còn hiệu tại thì Thụy Hân lại đang bảo tôi trèo lên lưng của em ấy. Thụy Hân nói rằng, so với đi bộ thì cách này tiết kiệm được nhiều thời gian hơn.
Thật lòng mà nói thì tôi vô cùng e ngại với cách di chuyển này. Lúc sáng chỉ mới đi một đoạn đường ngắn với cái bụng rỗng tuếch thôi mà tôi đã nôn ra một xanh mật vàng, hiện tại nếu còn tiếp tục di chuyển như thế này thì tôi không biết cơ thế của tôi có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-mat-the-dai-phan-dien/3563597/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.