Tôi chậm rãi gật đầu, cực kỳ đồng tình nói: "Quả thật mọi người còn sống sau thứ đó thì đúng là kỳ tích rồi!"
Thuỵ Hân tròn mắt nắm lấy tay tôi, phấn khích nói: "Thật không? Em đã nói rồi mà thứ đó rất đáng sợ, thế mà chẳng có ai tin cả!"
Tôi cũng chẳng xoáy sâu vào việc vì sao chẳng có ai tin lời của Thuỵ Hân, chỉ giục cô bé nhanh kể tiếp.
Tình hình tiếp theo Thuỵ Hân cũng không rõ lắm. Chỉ biết là khi tỉnh lại thì xung quanh giống như có một cơn bão quét qua, trong bán kính trăm mét nhà cửa phố thị đã không còn bất kỳ dấu vết nào, mọi người thì nằm bất tỉnh trên đất, còn Cảnh Mặc thì thoi thóp nằm bên cạnh tôi, bàn tay nắm chặt tay lấy tay tôi.
Chờ cho đến khi tất cả mọi người đều tỉnh lại thì đã là một ngày sau. Lư Hữu Ngọc cùng Mạc Lăng vội vã đưa Cảnh Mặc đến nơi khác để trốn tránh ai đó, còn thi thể của tôi sẽ được an táng ở gần đó. Thế nhưng mà khi mọi người vừa chạm vào người tôi thì ngạc nhiên không thôi. Rõ ràng chính mắt bọn họ đã nhìn tôi bị Tư Kiều đâm cho một nhát trí mạng rồi ngã xuống, cơ thể chẳng còn một chút dấu hiệu của sự sống nào ấy vậy mà lúc đó toàn bộ vết thương trên cơ thể tôi đã hoàn toàn biến mất, thậm chí tôi vẫn còn giữ được một nhịp thở, dù mỏng manh vô cùng.
Lư Hữu Ngọc và Mạc Lăng cực kỳ mừng rỡ. Sau khi trói Hoạ Hoằng và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-mat-the-dai-phan-dien/2921861/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.