Vào ban đêm đc tây viễn lĩnh về nhà, vệ thành bắt đầu sinh bệnh, tây văn minh suốt đêm mời thầy thuốc lý trong thôn. Thầy thuốc lý kê thuốc, nói đứa nhỏ này bị giày xéo thành bệnh nên cần trị liệu nghỉ ngơi cho tốt, từ từ mới có thể khôi phục.
“thầy thuốc lý, có thể nuôi lại cho tốt chứ?” tây viễn thấy vệ thành uống xong thuốc đã ngủ, liền tới hỏi thăm thầy thuốc lý bệnh tình của vệ thành.
“cái này ko nói trước đc, chỉ có thể vừa uống thuốc vừa xem tình huống.”
“trước kia cũng không nghe nói đứa nhỏ này từng mắc bệnh gì cả mà?” mẹ tây viễn hỏi.
“trước kia? Trước kia ở cái nhà đó dám sinh bệnh sao? Sinh bệnh thì cha và mẹ kế kia có thể trị cho ư? Đây là đến nhà mọi người, biết có người xót hắn mới dám yên tâm sinh bệnh.” thầy thuốc lý thở dài.
“vậy cần trị cho tốt, có thể triệt hết bệnh chứ ạ?” tây viễn càng lo lắng bệnh có thể chữa khỏi hay không, nơi này điều kiện sống kém, một trận cảm mạo phát sốt đều dễ dàng toi mạng.
“làm hết khả năng rồi nghe mệnh trời thôi. Cháu nhỏ cũng đừng suy nghĩ nhiều quá.” thầy thuốc lý sờ sờ đầu tây viễn, “đúng là đứa bé tốt bụng, lớn lên nhất định không tệ đâu. Nhiều người lớn còn không bằng cháu đó!” ông đáng ám chỉ chuyện tây viễn trượng nghĩa giải cứu vệ thành.
“he he!” tây viễn không biết nên nói gì nên đành phải ngây ngô cười. Còn nữa, thầy thuốc lý ơi, cháu tuy thân thể là con nít, nhưng trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-canh-dong-lua-xanh-xanh/254096/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.