Mỗi ngày đều giúp cô làm việc, luôn bày ra bộ dạng ‘Bởi vì muốn trả ơn cậu đã chăm sóc chúng tôi, thành ra tôi mới giúp cậu gánh vác việc nhà’, bộ dạng rất đáng yêu.
Lục Trạch Thiên khẽ gật đầu, nghĩ thầm đến tối sẽ phải tâm sự một chút với thằng bé rồi.
“Còn cô ba là chuyện như thế nào vậy?” Tần Thi bưng trà hoa cúc lên rồi dựa vào một bên mà hỏi, Lục Trạch Thiên thì đang rửa chén.
Lục Trạch Thiên: “Xác thực thì đó là chị lớp trưởng, đã bốn năm rồi, anh cũng không biết chị ta làm cách nào mà đột nhiên nhảy ra, tầm đâu một khoảng thời gian trước, chị ta có xách theo một bao to đến trước cửa nhà mình, nói là muốn gặp bọn nhỏ.”
“Ngày đó đúng lúc anh ở nhà, đi ra thì nhìn thấy chị ta đứng ở cửa chỉ cho hai đứa nhỏ gọi là cô ba. Anh mới kêu bọn nhỏ về phòng, anh ở lại hàn huyên với chị ta, chị ta mới nói rằng muốn anh trả bọn nhỏ lại cho nhà chị ta, anh trực tiếp từ chối rồi đuổi chị ta đi luôn.”
Lục Trạch Thiên đem chén bát rửa xong đặt sang một bên, tiếp tục nói: “Ngày hôm sau anh đi tìm lãnh đạo, tra hỏi qua một hồi thì phát hiện con chị ta đột nhiên đổ bệnh, phải vào bệnh viện cứu chữa, nghe nói là bị bệnh tim.”
Tần Thi đã hiểu ra: “À, thì ra là muốn đón đứa nhỏ trở về, trông cậy vào tiền trợ cấp của bọn nhỏ và tiền an ủi lớp trưởng có đúng không?”
Lục Trạch Thiên gật đầu: “Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-80-lam-me-ke/4570819/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.