Tần Thi bưng ly nước lên uống một ngụm, bỗng nhiên nhớ tới chi tiết nào đó mà cô bỏ sót, khẩn trương la lên: “Bệnh tim ư? Nhà chị ta có gen di truyền sao?”
Lục Trạch Thiên lắc đầu: “Là bên chồng chị ta di truyền, đừng lo lắng.”
Lúc này Tần Thi mới thả lỏng người ra, vậy là tốt rồi, doạ cho cô một cú sợ chết khiếp.
Sau khi biết chuyện mình muốn biết, Tần Thi cũng không ở đây với Lục Trạch Thiên nữa, cô để anh đứng rửa chén một mình, cô đi đến phòng cách vách.
Lục Trạch Thiên nhìn cánh cửa đóng lại, anh chỉ biết cười cười lắc đầu.
Lúc Tần Thi về phòng, An An đã không còn kiên nhẫn để vẽ tranh nữa, thay vào đó là quấn lấy Cố Thanh Hải để nghe kể chuyện xưa, chỉ để lại một mình Bình Bình còn ngồi ở trên bàn, cầm đầu bút chì nghiêm túc vẽ ở mặt sau vở của Cố Thanh Hải đã dùng xong.
Tần Thi đi qua vừa thấy trên giấy là một người phụ nữ tóc dài dẫn theo hai đứa nhỏ đang đào đất, cầm cái xẻng, cầm thùng, sọt… Vẽ nét nào ra nét đấy rất đẹp! Đây đúng là cảnh tượng ban ngày cô dẫn bọn nhóc đi đào đất.
Tuy đường cong rất đơn giản, tỉ lệ nhân vật cũng có chút kỳ lạ, nhưng Tần Thi lại rất vui, rốt cuộc thì cô cũng có thể nhìn ra được thằng bé vẽ cái gì, bức tranh lại còn rất có hồn nữa chứ.
Tần Thi khen thằng bé: “Vẽ đẹp quá đi! Bình Bình thật là lợi hại.”
Bình Bình có chút thẹn thùng, cậu nhóc chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-80-lam-me-ke/4570820/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.