Trí Khanh muốn chuốc say bản thân để anh có thể làm liều một lần nói ra hết lòng mình với hắn ta.
"Em làm gì vậy, từ từ thôi."
Ngũ Sầm Thanh sợ anh sặc bèn vuốt vuốt sau lưng, hắn ta cứ như thế cho đến khi Trí Khanh ngà ngà say. Mặt anh đỏ cả lên, tay anh nắm chặt lấy cổ tay hắn ta.
"Anh...anh là thằng tồi. Anh có biết tôi thích anh nhiều đến mức nào không?"
"Em....em nói gì cơ"
"Anh bị điếc à, tôi nói tôi thích anh. Thích anh từ thời niên thiếu đến bây giờ vẫn luôn thích anh, tại sao anh rời đi cũng không nói với tôi câu nào. Anh có biết tôi đã đứng rất lâu trước sân bay không, anh có biết tối hôm đó chỉ còn lại mình tôi đứng khóc ở đó. Anh biết hôm đó trời mưa lạnh ra sao không?"
"Vậy hôm đó em có bị làm sao không?"
"Không có, chỉ lên cơn sốt mấy ngày là khỏi"
Ngũ Sầm Thanh nhìn người thương mà không khỏi chua xót, cổ họng hắn đắng nghẹt.
"Năm đó anh đã chờ em cả buối sáng, anh có để thư dưới ngăn bàn của em. Còn có, anh đã nhăn tin cho em.
Nhưng anh đợi mãi đến lúc gần đến giờ lên máy bay cũng chẳng thấy em đâu. Anh nghĩ rằng vì em không thích anh nên không muốn gặp."
"Tôi chưa hề nhận được bức thư nào, còn nữa điện thoại của tôi bị Tuyết Hân làm rơi hư mất rồi...."
Chợt cả hai khựng lại, bọn họ dường như hiểu ra gì đó. Nhắc đến Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-chung-chi-thanh-xuan/3746971/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.