Hắn ta cố giữ mình bình tĩnh, nhưng ánh mắt đầy giận dữ đó cứ như thể muốn chặt cậu ra thành từng mảnh vậy.
Giọng hắn ta dữ dằn mà nói:
"Cậu đây là đang bắt cá hai tay, cậu trêu đùa tình cảm của em ấy"
"Tôi không trêu đùa tình cảm của bất kỳ ai cả"
"Cậu nói dối, cậu nếu không yêu em ấy thì cũng đừng làm em ấy tổn thương. Chỉ cần nhìn thôi, tôi cũng biết được em ấy rất yêu cậu. Ánh mắt đó là thứ tôi không bao giờ dám mơ tưởng tới."
"hửm, nghĩ lại quả thật anh ấy rất yêu tôi. Nhưng anh nhầm rồi, anh ấy yêu tôi vì giữa chúng tôi là tình cảm gia đình. Tôi là Lý Mộc Hạ là em ruột của anh ấy. Rất hân hạnh được gặp anh"
"'Cái gì cơ? Em ruột á... không phải em ấy có một người em gái sao?"
Ngũ Sầm Thanh bất giác cao giọng, Mộc Hạ biết trước sẽ xảy ra chuyện như này mà. Đúng là trước khi ai cũng biết nhà họ Lý có một đứa con út là con gái. Nay lại biến thành một cậu trai, ai mà không bất ngờ cho được. Với lại thông tin của cậu cũng được bảo mật, bên ngoài muốn biết trừ khi cả nhà họ Lý công khai thân phận thật của cậu mà thôi.
Vì hiểu được cảm giác của Ngũ Sầm Thanh, nên Mộc Hạ cũng chỉ bất lực mà kể lại cho anh nghe chuyện lúc trước.
"Anh hiểu chưa?"
"Hoá ra em ấy đã sống khó khăn như vậy?"
"Vậy giờ anh còn muốn..."
"Tôi muốn...à không...anh rất muốn."
"Vậy thì anh đợi chút, anh ấy đang đến đây đấy"
Ngũ Sầm Thanh nhìn Mộc Hạ đang cười gian xảo ở đó mà khẽ cười lớn, hóá ra cảm giác vẫn còn có cơ hội đến với người mình yêu lại hạnh phúc đến vậy. Cứ như thế trong niềm vui, hắn ta rủ rê Mộc Hạ uống hết mấy chai rượu.
Vốn tửu lượng cậu đã kém nên đã gục ngã ngay trên bàn nhậu.
Lúc cậu gục thì Hàn Phong cùng với Trí Khanh cũng bước vào quán, thấy hình ảnh Mộc Hạ say bí tỉ mà anh cảm thấy nhức nhức cái đầu. Còn Hàn Phong thì bất lực đi tới nhẹ nhàng ôm lấy cậu vỗ về.
"ai vậy?"
"Là tôi, em còn ổn không? Tôi bế em nhé!"
"Là Phong Phong à....ừm ừm...bế...bế em đi"
Hàn Phong bị sự đáng yêu này đánh gục, trái tim cứ đập mất kiểm soát như muốn bay khỏi cơ thể hắn. Nhưng rất may hắn đã kìm lại được, Hàn Phong bế Mộc Hạ lên rồi xin phép Trí Khanh rời đi trước.
"Em xin phép đưa Mộc Hạ về trước ạ"
"Ừm, nhờ cậu chăm sóc thằng bé"
"Vâng, anh cứ yên tâm giao em ấy cho em ạ"
Trí Khanh gật đầu, Hàn Phong bế Mộc Hạ rời đi rồi. Anh nhìn Ngũ Sầm Thanh say đến mức gục đầu nơi ghế dài.
Trong cơn mê man không biết trời đất là gì mà hắn ta vẫn lẩm bẩm tên anh trong miệng mình.
"Trí Khanh....Trí Khanh "
"Tôi đây, để tôi đưa anh về"
Ngũ Sầm Thanh nghe thấy âm thanh quen thuộc thì cũng không nháo hay quậy gì chỉ im lặng để người nọ đỡ mình ra xe, hắn ta gục đầu ở ghế phụ lái. Cho đến khi đi nửa đường thì hắn ta mới định hình được xung quanh, quả là người đàn ông trên thương trường bao năm. Bản lĩnh ép mình tỉnh rượu vốn rất thành thục và như một thói
quen.
"Đây là đâu vậy?"
Trí Khanh nghe thấy tiếng của hắn ta cũng đạp phanh dừng xe lại, vì buổi đêm nên đường mòn vắng vẻ vô cùng.
Chỉ có đèn đường chiếu sáng xung quanh.
"Tỉnh rồi à, nước này. Anh uống đi"
"Là em à?"
"ừm"
Ngũ Sầm Thanh ngoan ngoãn uống nước, uống song hắn ta lại tiếp tục nói.
"Mộc Hạ là em trai ruột của em"
"Um, chắc thằng bé cũng kể cho anh nghe rồi nhỉ?"
"Anh đã rất vui khi biết được chuyện đó "
"Hửm"
"Em thắc mắc à"
"Ữm, một chút"
"Vì nếu em ấy không phải là em trai ruột của em thì tôi không biết làm gì ngoài việc phải buông bỏ tình cảm này của mình mất, vì lúc em quan tâm em ấy tôi biết rằng mình chắc chắn sẽ thua. Em đối với em ấy rất dịu dàng, ánh mắt đó dù là năm em đôi mươi hay đến bây giờ vẫn là thứ tôi không bao giờ có được."
Ngũ Sầm Thanh ánh mắt đỏ lên, trông hắn như muốn khóc đến nơi rồi vậy. Trí Khanh không nói gì, anh lôi ra từ trong hộc một chai rượu có nồng độ cồn rất cao. Dưới con mắt ngỡ ngàng của người kia anh tu một hơi cạn cả chai rượu quý.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]