🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tưởng mọi chuyện đã kết thúc êm đẹp thì Trí Khanh nhận được tin Thư ký Bác và Luật sư Vương vẫn chưa muốn về, nên cả hai gia hạn thêm mấy ngày nghỉ nữa. Đành vậy nên Trí Khanh liền để đội ngũ luật sư dưới trướng của

Luật sư Vương vào cuộc khởi tố vụ án.

Và anh cũng phải tham gia nên nay lại càng tối mày tối mặt, Trí Khanh bận rộn đến mức không thể làm gì hơn.

Thảo Anh cùng với người yêu bay ra nước ngoài tham gia show diễn thời trang rồi, ở đây cả hai người gặp Bối Nguyệt và Lê Khiết.

Giờ công ty mọi sổ sách đều đến tay anh và Phó Giám Đốc, nên ai nấy đều không có thời gian nghỉ. Thời gian này

Ngũ Sầm Thanh cũng không thấy tâm hơi đâu, đã hai ngày rồi.

"Có chút nhớ anh ta rồi"

Trí Khanh thở dài nhìn dữ liệu trên máy tính mà thầm nghĩ, Mộc Hạ ngồi ở bàn nhỏ làm việc lâu lâu lại nhìn anh mình. Cậu thấy xót vô cùng, anh cậu mấy này nay cứ như mất hồn.

Đến tối, Mộc Hạ đến tận bar của Hàn Vũ để xem thử vận may. Cậu thấy Sầm Ngũ Thanh ngồi khép mình ở một góc uống rượu, nhìn hắn bây giờ không khác gì anh hai cậu. Thật thảm.

"Ngài Ngũ"

Ngũ Sầm Thanh suy tư nhìn ly rượu trước mặt, hắn ta thất như thế cho đến khi nghe thấy tiếng nói quen thuộc.



Hắn ta dời tầm mắt nhìn lên, vẻ mắt thoáng lướt qua vẻ ngạc nhiên rồi lại trở lại bình thường.

"Là cậu à, nếu cậu ở đây thì em ấy cũng..."

Ngũ Sầm Thanh chợt trở nên phấn chấn, nhưng khi thấy cậu lắc đầu thì tâm trạng lại chùn xuống. Mộc Hạ ngồi xuống đối diện hắn.

"Tôi ngồi đây được chứ?"

"Được, cậu cứ tự nhiên. Cậu uống được rượu chứ?"

"Có thể thử ạ"

Nghe thấy cậu nói vậy, Ngũ Sầm Thanh lưỡng lự đôi chút nhưng cũng lấy ly rót cho cậu một ít rượu. Rót xong hắn đặt ly rượu xuống trước mặt cậu, Mộc Hạ thắc mắc về hành động lưỡng lự ban nãy của hắn ta bèn mạnh dạn hỏi:

"Ngài Ngũ có vẻ chần chừ khi rót rượu cho tôi, không biết là làm sao vậy?"

"Em ấy đặt biệt quan tâm đến cậu, nên tôi nghĩ nếu rót rượu cho cậu. Em ấy biết sẽ giận tôi mất. Với lại cậu cứ xưng hô bình thường đi, dù gì chúng ta cũng có quen biết nhau."

Mộc Hạ khẽ cười rồi đáp "Vâng" một tiếng, song cậu lại tiếp tục câu chuyện.

"Anh ấy sẽ không đâu"



"Tôi biết chứ, nên tôi mới tiếp tục rót đấy"

"Anh....anh thích anh Trí Khanh ạ?"

Hắn ta khẽ khựng lại, môi nhếch lên một nụ cười đầy giễu cợt lại chua chát. Hỏi hắn có thích anh không á, thích chết đi được ấy. Nhưng mà người ta giờ đã thương người khác rồi, nếu mình ích kỷ chỉ nghĩ cho cảm xúc của mình mà làm mấy trò bẩn thỉu như Manh Thế Kiều thì có lẽ.... người hắn ta yêu sẽ hận hắn đến chết mất.

"Tôi à...tôi yêu em ấy"

"Vậy...tại sao anh lại giúp em lúc đó"

"Tôi biết em ấy yêu cậu, tôi không thể lừa dối bản thân. Lúc em ấy đến, em ấy đã lo cho cậu đến mức chẳng để ý đến mọi thứ xung quanh. Tôi rất ghen ty, ghen đến mức mỗi lần em ấy nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng, cử chỉ ân cần đó mà muốn xé xác cậu cho cá mập ăn. Nhưng tôi biết nếu làm vậy em ấy sẽ rất tổn thương, nên thà để tôi chịu đựng nó một mình là được rồi."

"Anh yêu anh ấy như vậy tại sao lại không theo đuổi"

"Tôi có theo đuổi em ấy, nhưng em ấy từ trước nơi này đều không hề thích tôi. Có vẻ như em ấy thích chính là

ลิ่น"

"haha, xin lỗi anh. Nhưng tôi không thể thích anh ấy được đâu, tôi có bạn trai rồi"

Ngũ Sầm Thanh trấn động, tia lửa cứ thế bùng lên trong đáy mắt. Trong cơn mê man, hắn ta bị một loạt cử chỉ thân mật của hai người đánh úp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.