Ngũ Sầm Thanh bước nhẹ tới đứng bên cạnh Mộc Hạ, cả hai cùng nhau đánh đấm. Đánh đến khi 50 người nhà của cô ta nằm bất tỉnh trên đất thì mới thở phào.
"Nhóc nhìn vậy mà chiến phết, nhóc đánh đấm còn giỏi hơi cả tôi nữa"
"Tôi không giám nhận lời khen này đâu"
Một lúc sau, cảnh sát cũng tới. Hàn Phong và Trí Khanh từ xe bước xuống, hai người chạy tới không ngừng hỏi hang Mộc Hạ. Ngũ Sầm Thanh thấy vẻ mặt lo lắng của Trí Khanh thì cũng chỉ khẽ cười khổ một cái, hắn ta lủi thủi theo cảnh sát rời đi trước.
Khi hắn vừa xoay người bước lên xe thì Trí Khanh đã hớt hải tìm kiếm bóng dáng của hắn ta.
"Anh tìm ngài Ngũ phải không ạ? Ngài ấy lên xe với mấy anh cảnh sát rồi"
"Anh biết rồi, em với thắng nhóc đó tới bệnh viện trước đi. Anh tới đồn cảnh sát một chút"
"Vâng ạ, anh đi cẩn thận. Nếu anh gặp ngài Ngũ thì gửi lời cảm ơn của em đến ngài ấy nhé"
"ừm"
Trí Khanh xoay người lái xe rời đi, Hàn Phong ôm lấy cậu bé lên đi về phía xe. Cả hai cùng nhau tới bệnh viện.
"Anh ta không sao đấy chứ?"
Trí Khanh vừa lái xe vừa suy nghĩ, lòng anh ngổn ngang vô cùng. Hình ảnh hắn ta cứ hiện hữu trong tâm trí của anh, càng muốn quên thì lại chẳng lên được. Lúc Trí Khanh đến nơi, hỏi ra mới biết hắn ta đã rời đi ban nãy. Nghĩ lại thì là lúc Trí Khanh vừa tới thì xe hắn ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-chung-chi-thanh-xuan/3745617/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.