🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Em ăn nhiều vào, dạo giờ em gầy đi rất nhiều đấy"- Trí Khanh

"Anh cũng ăn đi ạ" - Mộc Hạ

"Anh gắp cho em nữa, anh quan tâm em này"-Thế Kiều

Ngũ Sầm Thanh không nòi gì, hắn ta chỉ nhìn Trí Khanh. Trong ánh mắt ấy toàn là sự u sầu, Mộc Hạ liếc nhìn hắn vài lần. Mỗi lần nhìn tới toàn là ánh mắt này, ánh mắt luôn chỉ hướng về một người duy nhất.

"Hạ Hạ, ăn đi em"

"Da"

Ngũ Sầm Thanh thu liễm, hắn ta lặng lẽ ăn cơm. Chợt trong chén của hắn ta lại có thêm một miếng thịt. Khi nhìn lên thấy rõ người gắp là ai, hắn ta chợt nở nụ cười nhẹ. Ánh mắt cũng theo đó lộ rõ vẻ hạnh phúc.

*Thì ra là như vậy?*

Mộc Hạ chợt nắm được trọng điểm, Manh Thế Kiều vẫn cứ nhìn chằm chằm cậu. Vì hành động thân mật quá mức của anh trai mà cậu chợt trở thành con mồi của cô ta.

Cứ như thế mà sau bữa ăn hôm đó, nguyên một tuần liền hễ mà Mộc Hạ tách khỏi Trí Khanh thì cô ta liền làm khó cậu đủ đường. Ngũ Sầm Thanh thấy thế cũng ra mắt giúp cậu vài lần.



"Cô muốn gì?"

"Mày còn dám lên mặt với bổn tiểu thư à, mày sợ mày sống không đủ lâu hả"

"Tôi không có làm gì đụng chạm gì tới cô, hà cớ gì nguyên một tuần qua cố cứ kiếm cớ làm khó tôi đủ đường vậy?"

"Mày, chính mày là mối nguy lớn nhất của tao. Mày biết tao phải khó khăn lắm mới tiếp cận được anh ấy không hả? Chỉ dựa vào mày một thằng thư ký quèn, mới chuyển đến gần một tuần mà anh ấy lại dịu dàng, chăm sóc mày như vậy hả. Mày không xứng"

Mộc Hạ đau đầu vô cùng, hoá ra cô ta có vấn đề về chuyện anh trai đối xử tốt với em trai à. Hay là do anh Trí Khanh với chị Thảo Anh không như vậy với nhau nên khiến cô ta lầm tưởng anh trai ruột của cậu đang yêu cậu à.

"Xin cô giữ lễ nghi, một tiểu thư của nhà danh môn vọng tộc mở miệng ra mà nói được mấy lời như này sao"

"Sao tao không thể, mày là cái thá gì chứ"

"Cái thá gì à, đến khi cô biết thì lúc đó cả nhà cô không cười nổi đâu. Nên cô cất ngay cái suy nghĩ sẽ làm gì để hại tôi đi. À còn nữa, dư tiền thì nên lấy mà đi khám bệnh đi, tôi thấy bệnh của cô nặng lắm rồi đấy."

Mộc Hạ không muốn dây dưa nhiều với một bà điên ở trong quán cà phê đâu nên cậu quyết định ra về, nhưng cô ta quả là tâm lý bất ổn thật. Vậy mà là thuê người ám sát cậu.

"Thật đấy à"



Mộc Hạ chỉnh lại gương soi mini, đằng sau một đám mặt đồ đen cứ lén lút, núp núp trong các hẻm tối mà nhìn chằm chằm về phía cậu. Mộc Hạ không nói gì, chỉ nhìn trời thở dài. Cậu cất gương, lôi điện thoại ra nhấn số gọi.

":"Anh à, có đám người khả nghi đang bám theo em. Em gửi vị trí di chuyển cho anh, có gì anh báo cảnh sát giúp em nhé. Em cảm ơn ạ"

Mộc Hạ tắt máy, cất điện thoại vào túi xong rồi bước đi. Hiện tại chỗ cậu đứng có rất nhiều người đi lại, nếu manh động thì với đám đó giết một vài con tin là chuyện rất dễ dàng.

Cậu quan sát xung quanh, rồi đi theo lộ trình vào một sân đất trống vắng người. Mộc Hạ dừng lại, đám người đó cũng lộ mặt. Đám đó với cậu như thể tâm linh tương thông không ai nói với ai câu gì mà xông lên tẩn nhau.

"Chà, thuê nhiều người như vậy chắc không tốn ít tiền đâu nhỉ? Hay nói đúng hơn là người nhà của cô ta"

"Mày biết tụi tao là người của ai rồi à, sợ lắm phải không nhóc con. Vậy mà mày lại dám cướp người của Đại tiểu thư "

"Manh Thế Kiều này bệnh nặng thật đấy, tốt nhất các người quay về bảo với người nhà đem cô ta tới viện tâm thần khám tâm lý trước đi rồi hắn đi gây sự với người khác"

"Mày dám phỉ bán tiểu thư của bọn ta, mày đáng chết"

Gã kia nhổ một ngụm nước bọt, định xông tới thì phía bên phải vang lên tiếng nói của ai đó.

"Độc mồm quá đấy"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.