Sau vụ việc của bé Đường, Trí Khanh và Thảo Anh quay lại công ty làm việc. Như thường lệ từ buổi ký kết hợp đồng với Ngũ Gia về quy hoạch nông thôn thì tên đó ngày nào cũng bám lấy anh.
"Đại thiếu gia à, em quan tâm tới tôi đi? Em cùng tôi ăn tối một bữa có được không?"
"Tôi thấy điều đó không cần thiết, nên xin mời Ngũ Tổng hãy về cho. Tôi còn rất nhiều việc phải làm"
"Khanh nhi à, em đừng vậy mà. Em đi với tôi đi, chỉ một lần này thôi. Tôi rất thích em, em có thể cho tôi một cơ hội được không?"
"Ngũ Tổng, chúng ta mới quen nhau chưa đầy một tháng, không thân tới mức đó. Anh thích tôi ở điểm nào đây?"
"Chúng ta có quen nhau mà, tôi vẫn luôn thích em."
"Quen kiểu dell nào được, anh hơn tôi tận 8 tuổi đấy có biết không hả?"
Trí Khanh tức giận mà quát lớn, người kia nghe thấy vậy liền tỏ vẻ tủi thân. Anh thấy mình quá lời cũng nhẹ giọng hơn.
"Tôi xin lỗi đã lớn tiếng với anh, anh về đi. Đừng nhắc đến chuyện này nữa, tôi có người mình thích rồi, mong anh hiểu cho."
Ngũ Sầm Thanh không nói gì, hắn ta chào tạm biệt anh rồi ra về. Sau cánh cửa đóng chặt, anh mắt hắn ta nhìn xa xăm đầy chua chát.
"Cuối cùng chỉ còn lại một mình tôi nhớ thôi sao, hoá ra bây giờ em đã có người trong lòng rồi. Vậy tôi nên làm gì đây, tôi nên làm thế nào với thứ tình cảm dành cho em suốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-chung-chi-thanh-xuan/3744888/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.