🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tiếng giày cao gót vang lên trong đêm, chiếc xe Maybach cứ lao vun vút. Thảo Anh mệt nhoài ngồi ở ghế sau không ngừng than vãn về cuộc đời.

"Tên đó la trói hết cả tai, làm em nhức đầu chết mất" -Thảo Anh

"Nghe như tiếng heo bị chọc tiết nhỉ?" - Trí Khanh

"Chuẩn chuẩn" -Thảo Anh

"Xem xong hồ sơ đó em thấy sao?"-Trí Khanh

"Có chút hứng thú, không ngờ thằng chó đó ra tay nhanh vậy? Em nghĩ lần này nó đầu thai nhầm rồi. Em tính cho nó ra đi thanh thản, mà ai dè nó chơi Hạ Hạ nhà ta một vố lớn như vậy. May cho nó em ấy tạm thời an toàn, nếu không em thề ngay trong hôm nay em vặn cổ nó" -Thảo Anh

"Con gái gì bạo lực quá rồi đấy, cứ từ từ chơi với nó. Không phải thứ nó muốn là vật chất sao?" -Trí Khanh

"Ố, chúng ta cho nó thoải mái không phải đủ lâu rồi sao"-Thảo Anh

"Thu lưới đi, anh muốn nó ê chề. Đến lúc đó cho tên đàn em đem nó về căn cứ, chuyện còn lại tùy em xử lý. Nhớ đừng để nó sống, nó mà thoát người gặp nguy hiểm là Hạ Hạ. Tên đó hay đổ lỗi cho hoàn cảnh mà, mỗi đời người có hai ngã rẽ. Nó sống tận ba lần mà tính nết vẫn vậy, thì em xem thông cảm hay thương cảm cho loại người như vậy thì phí cả lòng tốt."-Trí Khanh

Hai anh em cười khẽ trong xe, Trí Khanh điều khiển vô lăng. Chợt Thảo Anh lại lên tiếng.



"Anh...cái người nọ sao rồi?" -Thảo Anh

"Ai cơ?" -Trí Khanh

"Cái tên Ngũ Sầm Thanh ấy"-Thảo Anh

"Anh không quen người đó" -Trí Khanh

"Xạo chưa kìa, ai chả biết hắn đang theo đuổi anh" -Thảo Anh

"Em lo chuyện của mình đi"-Trí Khanh

"Em lo được rồi anh à, chờ ngày cưới ẻm thôi. Với lại có thứ đó mà, đảm bảo nhà mình đông con cháu. Có khi thành lập được một đội bóng luôn ấy"-Thảo Anh

"Mày là lợn hay gì, đẻ nhiều vậy không thấy xót vợ à"-Trí Khanh

"Xót chớ, nhưng ai biết được tương lai đâu anh. Mà nghĩ tới cảnh Hạ Hạ sinh con, chắc thăng bé Phong khóc trôi cái bệnh viện của Chúc Thành luôn quá"-Thảo Anh

"Chưa qua được mắt anh, lấy đâu ra mà dám làm liều "-Trí Khanh

"Dối lòng chưa kìa, cũng ưng đứa em rể như thằng bé rồi mà còn cứng họng chê bai này nọ. Nghiêm khắc đồ ha, lúc công ty thằng bé gặp khó khăn, bị chơi khăm suýt bay móng. Là ai...là ai đã ra tay ẩn danh nâng đỡ, còn không quên lấy danh nghĩa của mình cảnh cáo rồi tống đám nào đó vào tù đây"-Thảo Anh



"Nói ít thôi, đến nhà rồi"

Thảo Anh nghe vậy cũng im luôn, dù gì bản chất anh mình ngoài lạnh trong nóng. Nếu cô còn cố chọc ghẹo anh nữa chắc mai bị cắt mất tiền tiêu vặt là khóc luôn đó. Dù cô giàu nhưng được cho tiền tiêu vặt ai ngu mà không thích cho được.

Và như thế đúng như dự kiến, Thảo Anh đã chơi cho gã kia một vố lớn. Khiến bé đường mới lên sàn liền quy về ở ẩn, còn bị người đời mắng chửi cho không ngốc đầu lên nổi. Từ đó tiền đồ của Mộc Hạ ngày một sáng lạng.

(Ác vãi, không hơn người ta xong cái thuê người làm ba cái trò oải thiệt chơ ]

( Bằng chứng kiểu này cãi cũng không cãi được, cũng không có chân mà ở lại trong giới giải trí luôn ấy chứ ]

( Thấy tội bé Hạ quá, không chỉ bị người ta fake từ cái tên mà còn fake Face ID. Sợ thiệt ]

Bùng nổ tìm kiếm và hot search mấy tuần liền cũng nguội bớt, bé đường cũng chẳng màn thế sự mà đem tiền của công ty bỏ trốn với Daddy. Nhưng xui thay, đón nhận gã chính là cái chết.

"Chán vậy, mới có ngang đó mà"-Thảo Anh

"Mời thầy đi, làm cho sạch vào. Có thờ có thiêng có kiêng có lành"

Thảo Anh và Trí Khanh xoay người bỏ đi, để lại tên kia nằm co ro dưới đất, mắt hắn trợn ngược tròng. Khắp nơi trên cơ thể toàn máu hòà vào đó là các dòng tinh trùng trắng đục. Một cái chết đầy tốn sức và thoải mái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.