Hàn Phong không dám ngẩng đầu, nhưng bàn tay to lớn của anh vẫn nắm lấy tay nhỏ của người kia. Anh bất lực tâm sự nỗi lòng mình cho người đang ngủ say, thời khắc này mới thấy được. Ai ở trong tình yêu cũng thật yếu đuối và dễ tan. Dù dẫu là vậy nhưng đôi lúc chính họ cũng là người mạnh mẽ nhất. 
" Tôi tệ quá em nhỉ? Từ trước tới nay, tôi chỉ biết nói suông thôi, chớ hễ em gặp chuyện, tôi chưa từng bảo vệ em lấy một lần nào. Có địa vị, tiền tài thì được gì đây. Em vẫn gặp nguy hiểm, tôi vẫn phải chơ mắt ra nhìn em nằm đây như thuở đó tôi suýt mất đi em. Lòng tôi quặn thắt, đau đớn đến mức tôi không biết làm gì ngoài việc cầu thần bái phật khi thấy em lấm lem năm đó. Tôi yêu em nhưng có lẽ tôi không xứng đáng được ở cạnh em, người yếu đuối, tự ti như tôi không với tới em được...." 
Hàn Phong cứ luyên thuyên mãi về những tự ti vô lý của bản thân, hắn hèn mọn tự tổn thương trái tim mình. Tự bản thân hủy hoại mọi sự cố gắng nỗ lực mấy năm qua, nhưng hắn quên mất rằng dù cho hắn có hủy hoại bản thân, tự ti bao nhiêu thì vẫn luôn có một người luôn ngưỡng mộ và tự hào về hắn biết bao. 
"Đừng....còn có em..." 
"Hạ Hạ." 
Hắn nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ mang chút âm hưởng khàn đặc có chút lạ lại quen thuộc mà ngẩng đầu lên, nước mắt vẫn còn vương vấn trên hàng mi dài. Mộc Hạ cố gắng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-chung-chi-thanh-xuan/3744705/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.