Ẩm Lục Cư, sau khi Nhậm Phiêu Nhiên bắt mạch cho Trương Lục Dạng, đối thoại với Bạch Thế Phi: “Hơn một tháng rồi, theo như thời gian tính toán hẳn là khoảng trước hoặc sau tiết Đoan Ngọ thì mang thai”.
Bạch Thế Phi không nói gì, chỉ chằm chằm nhìn vào cây sáo ngọc đặt ở chỗ góc bàn, rốt cục hiểu rõ vì sao nha đầu kia thời gian này không đến hoa viên, cũng khó trách nàng bị tích tụ đến mức phát giận trước mặt mọi người, trong mấy tháng này hắn vội vàng bố trí chuyện trong triều đình, quả thực có chút sơ sẩy nàng.
“Thế Phi ca ca…” Thấy hắn cầm lấy cây sáo, Trương Lục Dạng hơi chột dạ.
Bạch Thế Phi cười cười: “Muội nghỉ ngơi cho tốt đi”. Liền tiễn Nhậm Phiêu Nhiên ra ngoài.
Hai người dọc theo đường mòn trong viện mà đi, Nhậm Phiêu Nhiên nho nhã lịch sự cười nói: “Không ngờ động tác của ngươi nhanh như vậy, có thể làm cho Thái hậu để Yến Thư trở về kinh, một lần nữa tham dự triều sự”.
Giọng Bạch Thế Phi ai oán thở dài: “Không nhanh không được”. Tiểu thư đầu hổ kia đã sắp không còn tính nhẫn nại rồi, “Kế hoạch của ta là trong vòng nửa tháng làm cho Yến Thư thay thế Mật phó sứ, chấp chưởng chuyện huấn luyện võ sư trong Mật viện”.
Nhậm Phiêu Nhiên có chút kinh ngạc, tiếp theo tán thưởng nói: “Lúc trước Thái Tông thiết lập Mật viện vốn có ý muốn phân chia ranh giới quyền lực giữa văn võ, nếu Yến Thư chấp chưởng Mật viện, xét về mặt quyền lực chẳng những có thể cân sức ngang tài với thừa tướng Lữ Di Giản vẫn luôn ỷ lại vào Thái hậu, mà hơn nữa quyền lực trong triều thay đổi tất nhiên cũng sẽ dẫn đến quan viên liên tiếp thay đổi, càng tất nhiên không thể bỏ chuyện cướp lại quyền lực chấp chưởng quân sự của Binh bộ thượng thư Hạ Kính, chiêu này của ngươi thật đúng là một mũi tên trúng cả đôi nhạn”.
“Ngoại trừ Mật viên, điện Tiền Tư cũng là nơi ta muốn nắm bắt, thời kỳ thái bình đã lâu, trong kinh cấm quan quân không được huấn luyện, mỗi chỉ huy cầm binh chỉ có bốn năm trăm người, mà người tinh nhuệ bất quá chỉ có trăm người, còn lại đều yếu mệt không thể dùng, Phong Tuyền ở lại Biện Lương nửa năm nay, là vì để giúp ta huấn luyện một đám võ sĩ cường tráng”.
“Nhưng mà điện Tiền Tư gần đây do người của Thái hậu toàn quyền chấp quản, chủ vị hiện thời Chu Tấn càng là người bà ta tín nhiệm nhất cũng là một tay chân đắc lực, ngươi muốn thần không biết quỷ không hay trà trộn vào cũng không phải dễ dàng”.
Bạch Thế Phi khẽ cười nói: “Khó khăn rất lớn, cho nên nửa năm qua ta chân chính động đến chỉ có Túc vệ quân”.
Sắc mặt Nhậm Phiêu Nhiên cả kinh: “Đội quân thân cận nhất hộ tống bên người Hoàng thượng?”
Bạch Thế Phi vuốt cằm: “Nếu an toàn của Hoàng thượng không được bảo đảm, ta làm sao có thể thoải mái chân tay mà đối phó với lão thái bà kia, về phần điện Tiền Tư, mấu chốt duy nhất chỉ có Chu Tấn mà thôi”.
Hắn ngừng nói khẽ cười, phía trước có một tiểu tỳ bước tới, trong tay bê cái khay bên trên có đặt một chén canh dược, lúc đi đến trước mặt hai người liền cúi người thỉnh lễ.
Trong chén khói bốc lên quẩn quanh, mùi thuốc bay ra, Nhậm Phiêu Nhiên không khỏi nhìn nhiều hơn một chút.
Bạch Thế Phi tùy ý phất phất tay, tiểu tỳ kia liền mang thuốc đi về hướng phía sau hai người.
“Hôm nay ngươi có mang theo thuốc mỡ tiêu sưng không?” Bạch Thế Phi nói với Nhậm Phiêu Nhiên, đáng thương bắp chân của hắn ngày ấy bị đá đến tím xanh một mảng lớn, nháy mắt tiếp theo hắn bỗng nhiên quay đầu lại, “Đứng lại”.
Đang muốn tiến vào con đường đá dẫn đến Sơ Nguyệt Đình tiểu tỳ cuống quít dừng bước lại.
“Thuốc này của ai?” Sao vẫn còn đưa đến Sơ Nguyệt Đình, nàng còn chưa khỏe sao?
“Là Đại phu nhân phân phó sắc thuốc này.”
Bạch Thế Phi nghĩ nghĩ: “Đi đi.”
Tiểu tỳ kia lập tức rời đi.
Nhậm Phiêu Nhiên bước tới, rốt cục nhịn không được cười rộ lên, nụ cười kia hết sức mập mờ: “Dây tầm gửi, thố ti tử, hoàng kì, xuyên tục đoạn, địa du cùng với thạch xương bồ”.
“Vô duyên vô cớ đọc tên thuốc lên làm gì”. Bạch Thế Phi khó hiểu nhìn hắn.
Nhậm Phiêu Nhiên cười mỉm nói: “Không nghĩ tới ngoại trừ mưu đồ chuyện trong triều, ngươi đối với chuyện sinh con nối dõi cũng là một mũi tên trúng cả đôi nhạn”.
Nghe ra một chút manh mối Bạch Thế Phi chậm lại bước chân, “Ngươi nói gì?”
“Chén kia là thuốc dưỡng thai.”
Bạch Thế Phi đại kinh ngạc, ý nghĩ đầu tiên nghĩ đến không thể nào là Thượng Trụy, nếu không vì sao nàng không nói cho hắn biết —— như vậy thật sự là Yến Nghênh Mi sao? Nhưng ở trong phủ không có bao nhiêu chuyện có thể tránh được mắt của hắn, hắn có thể khẳng định Trang Phong Tuyền ở trong phủ vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết, chưa bao giờ vượt khuôn phép, trừ phi —— hôm tiết Đoan Ngọ bọn họ lên núi từ đó lỡ lầm mà mang thai —— nhưng mà trong lòng thủy chung vẫn cảm thấy mơ hồ, dường như có chỗ nào không đúng.
“Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?” Nhậm Phiêu Nhiên hỏi.
Bạch Thế Phi quay đầu trở về: “Ngươi đi theo ta.”
Rất nhanh đã đến Sơ Nguyệt Đình, lấy tay ra hiệu cho toàn bộ tỳ nữ trong viện không được lên tiếng thông báo, trên hành lang chỗ mái hiên nhà sau khi nhỏ giọng hỏi rõ, Bạch Thế Phi dẫn theo Nhậm Phiêu Nhiên đi thẳng vào phòng ngủ của Yến Nghênh Mi.
Hai người đột nhiên xuất hiện, khiến cho Yến Nghênh Mi và Thượng Trụy đang ngồi trong phòng lần lượt ngơ ngẩn, Thượng Trụy nhanh chóng quay đầu đi, không chịu nhìn vẻ mặt cười hắc hắc của Bạch Thế Phi.
Bạch Thế Phi không để ý, mắt nhìn đến cái chén không trên bàn, hai chủ tớ này đều ngồi gần cạnh bàn, cái chén kia đặt ở giữa hai người, cũng nhìn không ra là ai: “Vừa rồi ta gặp người hầu đưa thuốc tới, các người có ai không thoải mái sao?”
Yến Nghênh Mi cười trả lời: “Là ta đó, mấy ngày nay cảm thấy hơi tức ngực khó chịu”.
Bạch Thế Phi nghe vậy hết sức quan tâm: “Vừa vặn Phiêu Nhiên ở đây, không bằng để hắn bắt mạch cho nàng nhé?”
“Vậy làm phiền Nhậm ngự ý rồi”. Yến Nghênh Mi dứt lời, hào phóng mà đặt tay lên bàn.
Nhậm Phiêu Nhiên đặt ngón tay lên mạch đập của nàng, tập trung tư tưởng suy nghĩ một lát, quay đầu nhìn về phía Bạch Thế Phi: “Tương tự như vị kia, cũng đã có thai hơn một tháng”. Quay đầu dặn dò Yến Nghênh Mi, “Thuốc kia tuy thích hợp dùng cho việc điều dưỡng, nhưng cơ thể người có chút hư hàn, đừng nên dùng nữa, ta sẽ kê cho người một đơn thuốc khác”.
Không nghĩ tới thật sự đúng là Yến Nghênh Mi, Bạch Thế Phi có chút thất vọng, nâng mi nhìn về phía Thượng Trụy, từ lúc hắn vào phòng đến giờ nàng chỉ đưa ra nửa bên mặt xoay lưng về phía hắn, thủy chung không nhìn lại hắn lần thứ hai.
Hắn đi qua, xoay người nhìn thẳng vào mắt đen của nàng, từ phía sau lưng lấy ra cây sáo đặt vào tay nàng, ôn nhu dỗ dành: “Tức giận sẽ không tốt biết không?”
Nàng không nói, chỉ trừng mắt hắn, lần nào cũng thế, như vậy vui lắm sao?
Ánh mắt Bạch Thế Phi lóe lên tà ác, ngang ngược không thèm kiêng dè, cúi đầu hôn một phát lên môi nàng, sau đó tâm tình sung sướng nhìn gương mặt nàng hơi ửng đỏ kèm theo buồn bực, cười hắc hắc nịnh nọt: “Hay là ta hưu Tam phu nhân nhé? Thật buồn cười, dám cướp đoạt cây sáo của Tiểu Trụy, ta nhất định sẽ hưu nàng ta!”
Thượng Trụy nhếch môi: “Vậy sao? Chàng cũng đừng làm cho ta cao hứng hụt”. Buông lời mỉa mai xong cũng thu hồi lại nụ cười giả.
Cho nàng là con nít ba tuổi sao? Hắn sớm không hưu muộn không hưu, ngay lúc người ta mang thai được hơn một tháng mới nói hưu, đừng nói bản thân Trương Lục Dạng sẽ như thế nào, ngay cả phụ thân của nàng ấy Trương Sĩ Tốn cũng sẽ không tha cho hắn.
Giấu đi ánh mắt trong veo mà lạnh lùng nàng tận lực che đậy ý muốn tiếp cận tuyệt vọng của hắn, khiến cho cảm giác thương tiếc lan tràn trong đáy lòng Bạch Thế Phi, không phải không biết trong lòng nàng có nhiều sợ hãi cùng bất an, trên thực tế hắn so với nàng càng nóng lòng hơn, càng muốn sớm một chút giải quyết hết mọi chuyện, chỉ là hắn phải cẩn thận từng bước từng bước một, bởi vì chỉ cần phạm phải dù là một chút sai lầm vô nghĩa, đều có khả năng làm cho cuối cùng thua cả ván bài.
Hắn có thể thua trận Bạch phủ, nhưng, hắn thua không nổi nàng.
Nếu hắn không thể chấm dứt trận chiến biến ảo khôn lường tại đây, trong hung hiểm mà đọ sức để có thể thắng được áp đảo, thì sau này hắn và tính mạng của nàng đều sẽ bị người khác nắm trong tay, sinh tử không còn thuộc về chính mình.
Lòng bàn tay ấm áp mơn trớn gương mặt của nàng, vẫn giống như lúc hứa hẹn hắn nhẹ nhàng nói ra: “Được, ta đáp ứng nàng, sẽ không để nàng cao hứng hụt”.
Nhậm Phiêu Nhiên kê đơn thuốc cho Yến Nghênh Mi xong, liền theo Bạch Thế Phi cùng nhau cáo từ.
Lúc đi tới cửa Bạch Thế Phi bỗng nhiên quay đầu, lơ đãng nói: “Đơn thuốc dưỡng thai trước đó là do người nào kê?”
Không đề phòng hắn xông ra lời ấy, Yến Nghênh Mi ngẩn người, không biết nên trả lời thế nào.
Bạch Thế Phi không truy vấn nữa, mỉm cười mắt nhìn rõ ràng lưng Thượng Trụy trở nên cứng đờ, xoay người nhanh nhẹn rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]