Bất tri bất giác đã đi đến phòng ăn, nếu là bình thường, chỉ cần xa xa nghe tiếng từ trong phòng truyền ra, Thượng Trụy sẽ lặng yên theo đường vòng mà rời đi, chỉ là hôm nay nàng có chuyện trong lòng nên không chú ý, tức thời sơ sót.
“Nha đầu kia!”
Giọng nói bất thình lình vang lên cắt đứt suy nghĩ trong đầu, Thượng Trụy sững sờ dừng bước, quay đầu nhìn về chỗ phát ra tiếng, trong thính đường Hạ Nhàn Phinh và Trương Lục Dạng đang dùng bữa, bảy tám người hầu hầu hạ một bên, chỉ là không biết sao không thấy bóng dáng Đại quản gia Thiệu Ấn đâu.
Người gọi nàng đúng là người đã cướp sáo ngọc của nàng Trương Lục Dạng.
Hơi do dự một chút, Thượng Trụy xoay người đi qua, nhấc chân bước vào cửa, thi lễ nói: “Nô tỳ bái kiến Nhị phu nhân, Tam phu nhân”.
Trương Lục Dạng bĩu môi một cái: “Có phải ngươi không đem mấy vị phu nhân chúng ta để vào mắt hay không?”
Đáy mắt Hạ Nhàn Phinh trở nên lạnh lẽo âm trầm, nhìn lướt qua Thượng Trụy rồi lại liếc nhìn về Trương Lục Dạng.
Thượng Trụy thấp giọng cẩn thận trả lời: “Nô tỳ không dám”.
Trượng Lục Dạng xùy một tiếng khẽ nói: “Vậy tại sao ngươi thân là nha đầu, đi ngang qua chỗ chủ tử ngồi cũng không tiến vào ân cần hỏi thăm một tiếng!”
Lời này vừa ra, Hạ Nhàn Phinh rốt cục xác định Trương Lục Dạng đang tìm Thượng Trụy gây phiền toái, trong mắt thoáng chốc lướt qua một vòng trách cứ oán hận, nàng vốn đang buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuy-bat-tan-mi-loan/2626162/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.