Bạch Thế Phi quả nhiên một lời đáp ứng nhất định sẽ làm, ngày hôm sau liền tự tay viết ra hai tờ văn tự, gọi Thiệu Ấn đến, bảo ông đưa đến Ấm Lục Cư.
Thiệu Ấn chần chừ một chút, muốn nói lại thôi.
Bạch Thế Phi thấy ông dường như mang tâm sự nặng nề thì hỏi: “Có chuyện gì à?”
“Sáng sớm nay lão nô nhận được tin do Nhị đệ mang hộ thư nhà đến, nói là mẫu thân gặp phải bệnh nặng dẫn đến đui mù, mỗi ngày đều gọi nhũ danh* của lão nô, hết sức mong mỏi lão nô về quê gặp mặt bà lần cuối, vốn dĩ hiện giờ ở nơi này đang trong thời buổi rối loạn, lão nô cũng không muốn xin Công tử cho nghỉ, chỉ là ——”
((*nhũ danh: tên thân mật trong nhà))
Bạch Thế Phi khoát khoát tay: “Có việc gì quan trọng hơn việc ông về nhà chứ, trong phủ còn có Đặng Nhị mà, sau khi đến Ẩm Lục Cư rồi ông mau chóng chuẩn bị đồ đạc, nhiều năm qua ông cũng ít khi về lại quê nhà, hãy dẫn theo con của ông ngồi xe ngựa trong phủ mà về đi thôi, còn nữa, ông đến phòng thu chi lấy 100 quan làm lộ phí đi đường, trở về cũng có thể mời thầy lang tốt đến xem bệnh cho lão nhân gia”.
Thiệu Ấn cúi đầu thật sâu cám ơn Bạch Thế Phi, sau khi ra ngoài mới giơ tay áo lên lau khóe mắt.
Ẩm Lục Cư, khi nghe Thiệu Ấn truyền đạt xong, Trương Lục Dạng toàn bộ nhảy dựng lên.
“Cái gì? Ông nói thế Phi ca ca muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuy-bat-tan-mi-loan/2626160/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.