Thẩm Phụ không coi ai ra gì đi về phía Kiều Nguyễn, tới gần, anh mới thấy rõ thần sắc của cô, ý cười thoáng nhạt đi: “Em bị cảm à?”
Kiều Nguyễn theo bản năng lui một bước về sau: “Ừm, anh đừng tới gần quá, sẽ lây bệnh.”
Cô cho rằng như vậy có thể dọa Thẩm Phụ chạy.
Nhưng anh cũng không để ý, thậm chí còn mặc kệ việc liệu mình có bị lây bệnh không.
Anh không sao cả.
Bàn tay anh vươn tới, muốn thử nhiệt độ cơ thể cô.
Kiều Nguyễn né tránh: “Cảm ơn đã quan tâm, sau khi tan tầm em sẽ đi gặp bác sĩ.”
Cánh tay bị ghét bỏ kia ngừng giữa không trung, anh cũng không cảm thấy xấu hổ, bất động thanh sắc buông xuống, ý cười dịu dàng: “Anh là bác sĩ.”
“Bác sĩ tâm lý và bác sĩ khoa ngoại vẫn có chút khác nhau.”
“Anh từng học qua rồi, phần lớn kiến thức anh đều hiểu.”
“Em vẫn nên đi tìm người chuyên nghiệp thì hơn.”
Mỗi một câu của cô đều đang cự tuyệt anh.
Thẩm Phụ cười cười, không hề miễn cưỡng cô: “Vậy em nhớ đi gặp bác sĩ, đừng để thành bị cảm nặng.”
Kiều Nguyễn gật đầu: “Ừ.”
Người chung quanh yên lặng xem kịch đã sớm nghe ra trong đó có mờ ám, tất cả đều đang phải kìm nén lòng bát quái của mình.
Cho đến khi Thẩm Phụ đi vào, bọn họ mới như một tổ ong tụ lại, mồm năm miệng mười hỏi.
“Em với soái ca kia có quan hệ gì?”
“** mẹ, Kiều Nguyễn cô diễm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-suon-mem/2446036/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.