Dường như không nghĩ tới lại lần nữa gặp được cô ở đây, biểu tình của Thẩm Phụ cùng với phản ứng của anh chính là đáp án chính xác nhất.
Anh sửng sốt hồi lâu, sau đó mới đi lên phía trước, tầm mắt nhìn lướt qua đơn thuốc trong tay cô, sau đó mới nhìn về phía Kiều Nguyễn: “Em có chỗ nào không thoải mái à?”
Kiều Nguyễn lắc đầu: “Chất lượng giấc ngủ không tốt lắm nên em tới mua chút thuốc.”
Nghe vậy, Thẩm Phụ có chút nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ cần không phải sinh bệnh là được.
Có bệnh nhân hẹn trước đi đến, cung kính lễ phép chào hỏi với Thẩm Phụ: “Bác sĩ Thẩm.”
Anh cười cười với người nọ: “Ngài vào trước đi, tôi lập tức vào ngay.”
Người nọ gật đầu: “Được.”
Chờ người bệnh đi vào, Kiều Nguyễn cũng không ở lại chỗ này quá lâu, cô quơ quơ đơn thuốc trong tay: “Em đi lấy thuốc, không quấy rầy anh nữa.”
Anh vẫn cười như cũ: “Không quấy rầy.”
—
Thăm khám xong, người bệnh kia rời đi, Thẩm Phụ cởi áo blouse trắng cũng thành người bệnh.
Anh không lợi dụng chức quyền bác sĩ chủ nhiệm của mình mà tự xuống lầu xếp số.
Bác sĩ nhìn đến tên người bệnh còn tưởng rằng mình nhìn lầm, xoa xoa đôi mắt.
Loa bên ngoài đọc đến tên Thẩm Phụ, anh đẩy cửa tiến vào, trên tay còn cầm sổ khám bệnh.
Bác sĩ cười nói: “Làm sao, đây là muốn kiểm tra trình độ của tôi à?”
Thẩm Phụ cởi bỏ cúc áo thứ hai của tây trang áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-suon-mem/2446035/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.