“A Nguyễn, anh đưa em về.”
Dường như sợ Kiều Nguyễn nghĩ nhiều, Thẩm Phụ cố ý bổ sung một câu: “Anh vừa đi gặp một người bệnh, nhà anh ta vừa hay ở gần chỗ này.”
Cho nên anh xuất hiện ở đây, chỉ là trùng hợp.
Giang Diễn nhìn thấy Thẩm Phụ, anh lười tiếp tục duy trì khoảng cách an toàn này, đi tới.
Cùng lúc đó, Thẩm Phụ cũng nhìn thấy anh.
Trong nháy mắt, ba người phảng phất như đứng vào một cái vòng, xung quanh hoàn toàn không có những người khác.
Giang Diễn khẽ hất hàm, nụ cười nhạt nhẽo: “Điều hòa trung ương lại tới tản ra hơi ấm à?”
Thẩm Phụ chỉ nhìn Giang Diễn một cái đã thu hồi tầm mắt, trong mắt anh vĩnh viễn chỉ có một mình Kiều Nguyễn.
Thấy Kiều Nguyễn không nói chuyện, anh lại gọi một tiếng, giọng nói mềm nhẹ như đối với một món đồ dễ vỡ.
Sợ dọa đến cô: “A Nguyễn.”
Kiều Nguyễn thở dài, cảm thấy dạo này mình phạm vào sao Thủy nghịch hành, nếu không sao mấy chuyện phiền phức cứ từng cái từng cái thi nhau đến.
Cô nhìn Giang Diễn, lại nhìn Thẩm Phụ.
Thuận miệng một câu: “Anh đưa Giang Diễn về đi, đừng quấn lấy em.”
Lúc này vừa hay có một chiếc taxi xuất hiện, giải cứu Kiều Nguyễn lâm vào tình huống quái dị.
Cô đi rồi, chỉ để lại Giang Diễn và Thẩm Phụ.
Hai người đều không có ấn tượng tốt gì với đối phương nhưng vì lời nói của Kiều Nguyễn mà có giao lưu ngắn ngủi.
“Tôi đưa cậu về.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-suon-mem/2446033/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.