Kiều Nguyễn tới muộn, đúng vào lúc bệnh viện bận rộn nhất, chỉ lấy số thôi cũng phải đứng xếp hàng rất lâu.
Bọn họ kiểm tra xong đã về từ sớm rồi.
Cô hỏi Lâm Trản: “Cậu không về cùng bọn họ à?”
Lâm Trản lắc đầu ngao ngán: “Tầm này không dễ gọi xe, cho nên em…đợi thêm một lát, các sư huynh sư tỷ khác về trước hết rồi.”
Như vậy à.
Kiều Nguyễn nhìn đồng hồ, cũng đã sắp đến giờ phải quay lại phòng thí nghiệm.
Cô nhìn về phía Thẩm Phụ: “Em về trước đây, lần sau lại gặp.”
Anh gật đầu, nụ cười thong dong: “Ừ.”
Chưa từng nhiều lời.
Từ vừa rồi đến bây giờ, anh có vẻ không có khác thường quá rõ ràng, chỉ là dần dần trở nên trầm mặc.
Giống như hiểu ra rằng có những thứ, ở nơi mà anh không nhìn thấy, đang từ từ phát sinh biến hóa.
Đúng vậy, mười năm này, anh tận mắt nhìn thấy Kiều Nguyễn trưởng thành, nhìn cô trở thành một người lớn có thể đảm đương một mình.
Nhưng trong thế giới của Kiều Nguyễn, mười năm này, anh vắng mặt.
Thẩm Phụ với cô, chẳng qua chỉ là một người bạn xa lạ mười năm không gặp mà thôi.
Nhân sinh của cô, cũng đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Những biến hóa đó, không có anh.
Thẩm Phụ nhìn theo cô rời đi, cho đến khi cô lên xe, đến tận khi không nhìn thấy nữa, anh cũng chậm chạp chưa thu hồi tầm mắt.
Giống như vẫn còn chưa cam tâm.
Không cam lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-suon-mem/2446037/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.