Trong một khoảng thời gian rất dài sau đó, Kiều Nguyễn không gặp lại Thẩm Phụ. 
Ngay cả Trần Giáng cũng bắt đầu nghi hoặc: “Trước kia không phải mỗi ngày anh ta đều tới quấy rầy em vài lần à, sao dạo này không tới, không nhìn thấy hy vọng nên cuối cùng cũng chịu từ bỏ rồi à?” 
Kiều Nguyễn tiếp tục thử lại phép tính kết quả thực nghiệm, đầu cũng không buồn nâng lên: “Từ bỏ là tốt nhất.” 
Trần Giáng tay chống cằm, nhìn Kiều Nguyễn lắc đầu, tựa như cảm khái lại tựa như khích lệ: “Anh ta tàn nhẫn, em cũng tàn nhẫn.” 
Tay Kiều Nguyễn ngừng lại, cô ngước mắt: “Tàn nhẫn?” 
Trần Giáng híp mắt cười nói: “Xem ra em trường kỳ ngâm mình trong phòng thí nghiệm ngâm hỏng cả đầu óc của mình rồi.” 
Nhưng cũng phải, đến nữ trà xanh Kiều Nguyễn còn không nhận ra, càng đừng nói nam trà xanh. 
Cô không nhận ra cũng bình thường. 
Có vẻ quá thẳng thắn cũng không phải chuyện tốt. 
————— 
Bác sĩ Lý cầm bệnh án gõ cửa phòng làm việc của Thẩm Phụ. 
Người sau chỉ nâng mí mắt, ánh mắt dừng lại trên người anh không đủ một giây. 
Bác sĩ Lý tự giác đi vào: “Xem luận văn của sinh viên à?” 
Thẩm Phụ gật đầu, không nói tiếp. 
Bác sĩ Lý giương mắt nhìn thoáng qua khắp nơi: “Y tá Triệu nói hình như dạo này tâm trạng của cậu không tốt lắm nên lo lắng muốn chết, cố ý nhờ tôi đến xem cậu, thuận tiện khai sáng mở đường dẫn lối cho cậu một chút.” 
Thẩm Phụ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-suon-mem/2446025/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.