Khi anh mở miệng, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng. 
Giống như có vô số con kiến bò ở ngực Kiều Nguyễn, cảm giác rất kỳ quái. 
Kiều Nguyễn dịch tầm mắt không nhìn vào mắt anh. 
“Sao anh còn chưa đi.” 
Ngữ khí của cô rất bình đạm, không phân rõ là đang quan tâm hay chỉ là nhất thời tò mò. 
Thẩm Phụ cười cười: “Bởi vì em còn chưa đi.” 
Kiều Nguyễn ngước mắt. 
Thẩm Phụ giúp cô sửa sang lại những thứ cần mang đi, khi nhìn thấy những tài liệu đó, anh nhẹ giọng dò hỏi: “Những cái này cũng muốn mang đi sao?” 
Kiều Nguyễn cầm lại: “Tự em làm là được.” 
Thẩm Phụ cũng không tiếp tục dây dưa, buông tay, yên lặng đứng ở một bên. 
Nhìn cô. 
Cô quả thực đã trưởng thành, cũng thành thục hơn rất nhiều, không còn là cô gái nhỏ hơi chút là thẹn thùng đỏ mặt trước đây nữa. 
Nhưng Thẩm Phụ càng thích nhìn dáng vẻ đỏ mặt của cô. 
Bởi vì mỗi lần cô đỏ mặt, đều là đối với anh. 
Mới đầu không quá rõ bởi vì cái gì, cho rằng cô sợ anh. 
Sau này mới hiểu được một ít. 
Anh oán hận chính mình không phát hiện sớm, nhưng mà cũng không phát hiện được. 
Lúc ấy anh thậm chí còn không rõ ràng lắm thích là cái gì. 
Quá phức tạp, so với hỉ nộ ái ố còn phức tạp hơn, người ngay cả vui buồn còn chưa hiểu thì không có cách nào lý giải được thứ này. 
Kiều Nguyễn thu dọn đồ đạc xong, cô nhìn bầu trời 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-suon-mem/2446027/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.