“Em biết rồi, cảm ơn anh.” 
Kiều Nguyễn nói lời cảm ơn với anh, cảm ơn anh đã nhắc nhở. 
Sau đó cũng không quay đầu lại, quẹt thẻ vào tàu điện ngầm. 
Thẩm Phụ không vội vã rời đi mà đứng ở đó nhìn theo bóng dáng cô. 
A Nguyễn của anh, từ đầu đến cuối một lần cũng không quay đầu lại. 
Cho đến khi thân ảnh cô biến mất ở phía cuối thang cuốn, Thẩm Phụ mới rũ mắt cười nhẹ. 
Cuộc đời của anh hình như vẫn luôn như vậy. 
Bị vứt bỏ, lại ngắn ngủi được nhặt lên, chờ anh khó khăn lắm mới nhìn thấy một tia sáng trong những ngày tăm tối, sau đó lại lần nữa bị vứt bỏ. 
Thật ra anh đã sớm thành thói quen. 
Anh không ngại bị vứt bỏ vài lần nữa, nhưng tiền đề là, Kiều Nguyễn nguyện ý lại nhặt anh lên. 
Mèo hoang cũng có lúc được thu nhận, nhưng anh không có. 
———- 
Về đến nhà, Thẩm Phụ pha ly cà phê, ngồi trên sô pha xem tiết mục hỏi đáp tâm lý. 
Phương thức giải trí của anh ít đến đáng thương. 
Có vẻ như người thích một mình đều thích nuôi sủng vật, nhưng anh chán ghét động vật lông xù xù. 
Cũng chán ghét động vật dính người. 
Một con rắn hắc xà vương Mexico cuộn tròn trong hộp rắn trong suốt. Khi Thẩm Phụ đến gần, nó sẽ nhếch đầu lên, nhìn anh chằm chằm. 
Rắn là động vật dưỡng không thân, trừ phi nó quen thuộc khí vị của bạn, cho rằng bạn vô hại thì mới không chủ động công kích. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-suon-mem/2446023/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.