Dạo này thời tiết đang ấm dần lên, mọi người bắt đầu cởi chiếc áo khoác dày nặng, mặc nhẹ nhàng hơn một chút. 
Lâm Trản cũng từ bình quân mỗi ngày bị giáo sư mắng ba lần biến thành một tuần ba lần. 
Kiều Nguyễn cũng khen cậu ta tiến bộ hơn trước kia. 
Mặt cậu hồng hồng, gãi đầu: “Cũng tạm…… tạm thôi ạ.” 
Trần Giáng cầm cái bình giữ ấm của mình qua, trêu chọc nói: “Khiêm tốn thế.” 
Mặt Lâm Trản càng đỏ. 
Trần Giáng uống hai ngụm trà cẩu kỷ, đi đến bên cạnh Kiều Nguyễn ngồi xuống, nhìn chằm chằm máy tính: “Còn đang sửa à.” 
Kiều Nguyễn gật đầu: “Kiểm tra lại vài lần cho chắc.” 
Trần Giáng cầm bình giữ ấm, chuyển động vài vòng quanh cô cũng không vào được chủ đề. 
“Ghế dựa này của em hình như nứt rồi, lần sau anh bảo người ta đổi cho em cái mới.” 
“Bút sắp hết mực rồi còn dùng à, Kiều Nguyễn, tiết kiệm đấy.” 
“Em ăn tết về Phái Thành hay ở Giang Bắc?” 
“Nếu ở lại Giang Bắc thì bảo anh, anh mời em ăn cơm.” 
Anh cứ ở bên tai cô ríu rít không ngừng, Kiều Nguyễn cũng không có cách nào nào tập trung làm việc được. 
Dứt khoát buông tay nắm con chuột, dựa vào lưng ghế, dùng ánh mắt “Anh muốn nói cái gì thì nói đi” để nhìn anh. 
Trần Giáng chột dạ sờ sờ mũi: “Thật ra anh cũng không có chuyện gì.” 
À, nếu không có việc gì. 
Kiều Nguyễn nghiêng đầu ra bên ngoài, tiễn khách. 
Trần Giáng chần chờ, lại lần nữa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-suon-mem/2446021/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.