Dạo này mỗi ngày Kiều Nguyễn đều làm đồ ăn đưa đến cho Thẩm Phụ.
Trù nghệ của cô đã sớm sa sút vì lâu lắm không vào bếp, chỉ có thể nói miễn cưỡng có thể ăn, còn hương vị thì không thể quá bắt bẻ.
Kiều Nguyễn hơi chột dạ: “Từ ngày mai em sẽ học với cô bảo mẫu.”
Thẩm Phụ cười nói: “Không cần, anh cảm thấy đã đủ ngon.”
Cũng chỉ có Thẩm Phụ mới chiều chuộng cô như vậy.
Cô rót chén nước đưa cho Thẩm Phụ: “Thẩm Kiều ăn một miếng rồi không chịu ăn nữa, nói có độc.”
Cô còn học biểu tình và ngữ khí của Thẩm Kiều nói lại một lần.
Thẩm Phụ tươi cười xán lạn, khen cô: “Học rất giống.”
“Đó là bởi vì nó giống em.”
Thẩm Phụ gật đầu: “Giống em mới tốt.”
“Sao lại tốt?”
Anh nhìn cô: “Xinh giống em.”
Kiều Nguyễn ôm anh: “Nhưng mà em thấy anh đẹp hơn.”
Cô ở trong ngực anh cọ cọ: “Tiểu bảo bối của em phải giống anh nhiều một chút mới được.”
Thẩm Phụ nhắc nhở cô: “Em trước kia rõ ràng đã nói, tiểu bảo bối của em chỉ có một mình anh.”
Kiều Nguyễn ngước mắt, niết mũi anh: “Còn ghen với con gái mình?”
Anh nắm lấy tay cô, đặt ở bên môi hôn hôn: “Không ghen.”
“Còn không ghen, vị chua nồng nặc hết rồi đây này.”
Thẩm Phụ chỉ cười, không mở miệng nữa, tay ôm cô lại siết chặt, phảng phất như muốn để cô hoàn toàn hòa vào trong lồng ngực mình.
Kiều Nguyễn đếm đếm đầu ngón tay:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-suon-mem/2445960/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.