Thẩm Kiều đi nhà trẻ, Thẩm Phụ cũng đến bệnh viện, trong nhà chỉ còn lại bảo mẫu và Kiều Nguyễn.
Thấy Kiều Nguyễn đang nhìn thực đơn, bảo mẫu cười nói: “Nhiều năm như vậy không làm cơm, có phải cảm giác cũng thoái hóa hết rồi không?”
Kiều Nguyễn nghiên cứu lượng gia vị, nhắc tới việc này, cũng cười có chút bất đắc dĩ: “Sau khi ở bên Thẩm Phụ anh ấy không cho cháu vào bếp nữa.”
Bảo mẫu cười nói: “Vẫn là cô có phúc khí.”
Sinh tốt, không bằng gả tốt.
Kiều Nguyễn chỉ cười cười chứ không tán thành.
Cô không cảm thấy phụ nữ là phụ thuộc phẩm, cái gì mà sinh tốt không bằng gả tốt.
Hôn nhân vốn là chuyện của hai người, xây dựng một gia đình cũng là chuyện của hai người.
Cô và Thẩm Phụ là hai cá thể, cho dù kết hôn, cũng không có ai dựa vào ai.
Cô nấu chút cháo, lại xào thêm mấy món sở trường của mình.
Làm xong bỏ vào hộp giữ ấm.
Bảo mẫu ở phòng bếp thu dọn, Kiều Nguyễn lên lầu thay quần áo, khi xuống lầu, bảo mẫu hỏi có cần múc thêm một chút không.
Sợ anh ăn không đủ no.
Kiều Nguyễn cười cười: “Anh ấy ăn không nhiều lắm.”
Đặc biệt là lúc làm việc lại ăn càng ít.
Kiều Nguyễn lo anh lại không ăn cơm nên mới làm xong tự mình mang qua.
Nếu cô không ở bên cạnh nhìn chằm chằm thì nhất định là anh ăn hai miếng sẽ buông đũa.
Kiều Nguyễn cảm thấy mình bây giờ như mấy bà mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-suon-mem/2445962/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.