Kiều Nguyễn cười anh: “Lại thêm mấy năm nữa, Thẩm Kiều cũng không cần em dỗ đi ngủ nữa.”
Thẩm Phụ nói: “Vậy vừa hay có thể dỗ anh.”
“Em phát hiện dạo này da mặt anh thật là càng ngày càng dày.”
“Vừa rồi không phải còn nói anh không biết xấu hổ à?”
“Vừa dày vừa không biết xấu hổ.”
Thẩm Phụ cũng không phủ nhận, chỉ ôm cô, ngửi mùi hương trên người cô.
“Đừng nhúc nhích, để anh ngủ một lát.”
Ngày hôm qua trông cô cả đêm, anh cũng không ngủ được, giờ thấy bệnh cô đã khỏi, trái tim được buông xuống, cơn buồn ngủ chợt đến.
Kiều Nguyễn nhìn ra đáy mắt anh mơ màng nên không làm ồn đến anh.
“Anh ngủ đi.”
Thẩm Phụ vẫn duy trì động tác vừa rồi, dựa vào vai Kiều Nguyễn ngủ thiếp đi.
Kiều Nguyễn không dám động, sợ đánh thức anh.
Giấc ngủ của Thẩm Phụ rất nông, từ nhỏ đã bị như vậy.
Đến bây giờ vẫn không thể nào sửa được.
Nghe được bên tai truyền đến tiếng hít thở dần dần vững vàng, động tác của Kiều Nguyễn dịu dàng vuốt ve đầu anh.
Khi còn nhỏ anh chịu rất nhiều khổ sở, nhưng không sao, những năm tháng sau này, cô sẽ bù đắp cho anh toàn bộ yêu thương mà anh thiếu.
Yêu anh, giống như anh yêu cô.
Kiều Nguyễn cảm thấy mình rất may mắn, thật ra Thẩm Phụ cũng không phải là một người dịu dàng.
Cũng không phải là một người rất tốt.
Nhưng anh đem toàn bộ tình yêu của mình không hề giữ lại trao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-suon-mem/2445959/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.