Thẩm Kiều ôm cái hộp còn cao hơn cả người khiến cho mình đứng cũng không vững.
Một tay Thẩm Phụ nhẹ nhàng đỡ lưng giúp con khỏi té ngã.
Bé cười cảm ơn Thẩm Vọng, lời nói cực kỳ ngọt ngào: “Cảm ơn quà của chú, cháu thích lắm, thích muốn chết.”
Thẩm Vọng rũ mắt, không dám nhìn bé, ngón tay nhẹ nhàng lôi kéo góc áo.
Lý Nguyệt Minh sờ đầu của cậu, cười nói với Thẩm Kiều: “Chú con chọn riêng cho con đấy.”
Thẩm Kiều đưa hộp cho ba ba, nhờ ba cầm giúp, nói muốn đưa chú đi xem căn cứ bí mật.
Mặt Thẩm Vọng còn ửng đỏ, Thẩm Kiều nắm tay cậu, cậu còn vài lần muốn buông ra.
Trong mắt có những tia sợ hãi.
Lý Nguyệt Minh ngồi xổm xuống, sửa sang lại cổ áo thay cậu: “Sẽ không có người ghét bỏ em, em đừng sợ.”
Thẩm Vọng vẫn cúi đầu, không nói lời nào.
Kiều Nguyễn nhìn một màn này cảm thấy có chút đau lòng.
Thương Thẩm Vọng trường kỳ phải sống trong hoàn cảnh áp lực như vậy.
Cậu phảng phất chính là phiên bản thu nhỏ của Thẩm Phụ, thành tích xuất sắc, chỉ số thông minh cao, rõ ràng hẳn là vạn người chú mục, tự tin kiêu hãnh, vậy mà lại phải lớn lên trong gia đình áp lực như thế này.
Thẩm Vọng.
Cậu mang theo hy vọng được sinh ra chứ không phải là nơi để người khác ký thác hy vọng.
Kiều Nguyễn bảo Thẩm Kiều dẫn chú đi chơi, còn không quên nhỏ giọng dặn dò: “Đừng có ăn vạ, cũng đừng chọc chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-suon-mem/2445957/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.