Kiều Nguyễn hỏi anh: “Anh khi còn nhỏ thế nào?”
Thẩm Phụ nghiêm túc nghĩ nghĩ: “Có lẽ không tốt lắm.”
Kiều Nguyễn nằm trong lồng ngực anh, giọng nói nặng nề: “Là loại không tốt nào?”
“Hẳn là tra tấn tinh thần.”
Quá xa xăm, thật ra, từ lâu Thẩm Phụ đã bắt đầu từ từ quên đi những quá khứ đó.
Anh không phải là một người rộng lượng, hơn nữa bóng ma thời thơ ấu có lẽ là điều khó quên nhất trong cuộc đời anh.
Nhưng Thẩm Phụ không nhớ rõ lắm.
Sau khi ở bên Kiều Nguyễn, anh đã tiêu tan hết đủ loại những chuyện trước kia.
Không phải là tha thứ.
Mà là muốn biến thành một người sạch sẽ, như vậy mới có thể cho Kiều Nguyễn một tình yêu sạch sẽ.
Kiều Nguyễn ôm anh chặt hơn một chút: “Nếu em có thể quen anh sớm hơn thì tốt rồi.”
Tuy rằng thời thơ ấu của cô cũng không hạnh phúc, nhưng ít ra cô vẫn vui vẻ.
Nếu bọn họ có thể sớm một chút gặp được nhau, có phải cô có thể chia cho Thẩm Phụ một chút vui vẻ không.
Như vậy sẽ không có nhiều chuyện phát sinh sau đó nữa.
Anh sẽ không thay đổi thành Thẩm Phụ vặn vẹo, cũng sẽ không phải chịu bệnh tật tra tấn.
Càng sẽ không bởi vì anh là nhân cách phản xã hội đáng sợ mà khiến anh bị coi như quái vật.
“Thẩm Phụ, anh có biết tại sao em yêu anh không?”
Thẩm Phụ biết, nhưng vẫn muốn hỏi lại: “Vì sao?”
Kiều Nguyễn điều chỉnh tư thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-suon-mem/2445953/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.