Võ Tuấn Triết thò qua hỏi nhỏ, “Tớ bảo đàn em quay lại rồi, cậu có muốn xem không?”
Tôn Ngữ Đàm lắc đầu.
Võ Tuấn Triết nhếch mép, “Sao lần này cậu lại tận tâm thế?”
Tôn Ngữ Đàm lấy tấm vé buổi hòa nhạc từ trong túi ra, quơ quơ trước mặt cậu ta, “Có qua có lại,
hiểu chưa?”
Võ Tuấn Triết dán mắt nhìn, hai mắt phát sáng, “Lý Minh Y cho cậu?” “Ừ. Cậu ấy nói mình thừa một
vé.” Sau đó dùng tấm vé này dụ cô lên đài biểu diễn.
“Uầy, lãi thế.”
“Đừng ghen tị.” Tôn Ngữ Đàm từ từ bỏ vé vào túi, “Cậu thừa biết Lý Minh Y, vì kịch bản của mình,
cậu ấy sẽ không từ thủ đoạn.”
“Thế sao không tìm tớ?”
“Cậu có tóc không?” Tôn Ngữ Đàm hất tóc, “Còn lâu mới đến lượt cậu.” “Cậu xem tớ có tán được Lý
Minh Y không?”
Tôn Ngữ Đàm khiếp sợ, “Thật? Cậu thích cậu ấy?” “Cậu viết thư tình giúp tớ đi.”
“…” Tôn Ngữ Đàm, “Tớ đâu có nợ cậu? Không viết.” “Hỡi thiếu nữ xinh đẹp tốt bụng vô địch vũ trụ…”
“Điếc rồi.”
…
Trần Duệ cau mày, kiềm chế không nhìn hai cái đầu đang thì thầm trước mặt, nhưng Võ Tuấn Triết đúng
là rảnh rỗi thèm đòn, đang xem biểu diễn lại ngứa tay nghịch túm đuôi ngựa của Tôn Ngữ Đàm, cuốn
lọn tóc vào ngón tay rồi buông ra, càng làm càng nghiện. Trần Duệ mím chặt môi, anh hoài nghi mấy
thầy cô cấm yêu sớm trong trường bị mù rồi, hành động trắng trợn vô đạo đức như vầy, mọi người
không ai thấy sao?
Còn Tôn Ngữ Đàm là cọc gỗ à? Sao để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-rong-hoang-loan/1715452/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.