Chiều hôm sau, Trần Duệ định ra ngoài thì bị Từng Hâm Quân chặn lại, bà chỉ vào hộp quà trên ghế
sofa, bảo anh rẽ qua đường An Sơn đưa cho nhà họ Tôn.
“Sao mẹ không tự đưa?”
Từng Hâm Quân: “Mẹ qua đó thì gượng ép quá.” “Không tiện đường.” Trần Duệ nhấc chân rời đi.
“Con không cần làm gì cả,” Từng Hâm Quân liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ của anh, “Tôn Bình, Tô Nam
đều không có nhà, con chỉ việc đưa đồ cho Tiểu Đàm là được.”
Trần Duệ miễn cưỡng đồng ý.
Sau khi xuống xe, anh ta đến nhà của Tôn Ngữ Đàm, nói đúng hơn là nhà anh, mặc dù nhà anh đã chuyển
đi từ lúc anh mới sinh. Nhưng lúc Trần Đình còn bé đã dẫn anh tới chơi, nên anh vẫn có ấn tượng.
Khi ra khỏi thang máy, gió lạnh thổi qua đại sảnh, Trần Duệ nhìn hai cánh cửa đối diện nhau, đứng
trước cánh cửa có dán đôi câu đối, bấm chuông cửa.
Cánh cửa nhanh chóng mở ra, Tôn Ngữ Đàm mặc áo ngủ màu hồng in hình dâu tây. Cô rất ngạc nhiên khi
anh đến thăm, một tay vẫn cầm chốt cửa, tay kia giơ lên cất câu chào ngàn năm không đổi, “Chào.”
Trần Duệ đưa đồ cho cô: “Mẹ tôi bảo tôi đưa cái này qua.”
“À, được rồi, cảm ơn.” Tôn Ngữ Đàm cũng không khách sáo, nhận đồ đặt xuống tủ để giày, cô bị gió
thổi cóng người, bên ngoài thật sự quá lạnh, cô hé cửa ra, “Cậu có muốn vào không? Bên ngoài lạnh
lắm.”
Cô tưởng Trần Duệ sẽ xoay người bỏ đi, không ngờ anh lại bước vào, chắc bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-rong-hoang-loan/1715453/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.