Bọn họ làm từ phòng khách đến giường ngủ, cô giằng xé giữa mệt mỏi và vui sướng mãi. Trần Duệ lại 
càng chơi càng hăng, tinh lực kinh người, cuối cùng anh cũng chịu buông cô ra, nghiêng người ngủ 
thiếp đi. 
Tôn Ngữ Đàm không ngủ được, cô nghĩ hai người như này thì tính là gì, say rượu làm loạn? Nói vậy 
cũng không đúng, cô không uống rượu, mà Trần Duệ cũng rất tỉnh táo. 
Hơn nữa, từ lúc nào Trần Duệ biết đó là cô? 
Lúc đó cô chỉ nghĩ mình tự mình đa tình, cũng vì chuyện ấy mà xấu hổ mãi, nên quyết vứt chuyện xảy 
ra ở Trần gia ra sau đầu. 
Lần đầu tiên cô nghiêm túc ngẫm lại cuộc trò chuyện giữa họ. 
Tôn Ngữ Đàm đột nhiên mở mắt. Cô nhớ Trần Duệ có nói về bức thư tình mà cô đã viết, còn thuộc cả 
nội dung. Rõ ràng Trần Duệ biết đêm đó là cô. 
Nhưng như vậy kỳ lạ, đúng là cô viết bức thư tình, nhưng cô chỉ viết hộ cho cô bạn thân Canh Quả 
thôi mà. Sao Trần Duệ lại biết? Tôn Ngữ Đàm lại mờ mịt. Cô không viết cái gì quá đặc biệt để anh 
phát hiện ra cả. 
Cô bắt đầu hồi tưởng lại tất cả. 
Sự cố thư tình xảy ra vào năm lớp 12. Đồng hồ đếm ngược ngày thi đại học treo bên cạnh tòa giảng 
dạy cũng không thể ngăn được trái tim nhiệt huyết của đám trai gái choai choai nảy mầm xuân. 
Vào một chiều chủ nhật, Tôn Ngữ Đàm và Canh Quả hẹn nhau ở KFC học nhóm, cắm cúi viết được một lúc, 
Canh Quả đột nhiên nói: “Cậu biết không, tớ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-rong-hoang-loan/165497/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.