Ngày nắng vàng rực rỡ của Hoàng Sơn Vũ bỗng biến thành sét đánh giữa trời quang sau khi cô biết
mình phải đi ra ngoài điều tra cùng Đường Nặc. Cô chặn đường của Đường Nặc hỏi cung, “Sao lại là
tôi với anh?”
Đường Nặc nhún vai, “Sao tôi biết được? Sếp Trần sắp xếp. Cô đi chuẩn bị đi, ngày mai ra sân bay.”
Mặt của Hoàng Sơ Vũ viết đầy hai chữ kháng cự, Đường Nặc hỏi, “Cô không muốn đi à?”
“Cũng không hẳn.” Hoàng Sơ Vũ dối lòng nói, “Nhưng tôi vẫn còn nhiều việc phải làm lắm.”
Đường Nặc cảm thấy buồn cười, anh vẽ đường cho cô, “Vậy mau đi thưa với sếp Trần đi. Hôm nay tâm
trạng anh ấy rất tốt, biết đâu lại tha cho cô, đổi người đi cùng tôi.”
Tất nhiên là Hoàng Sơ Vũ bị từ chối. Nhưng cứ lúc cô mở miệng, là da mặt sẽ dày lên, cô hỏi Trần
Duệ: “Sếp Trần, sao bọn em đi hết được? Bọn em là hai phụ tá đắc lực của anh mà, cả hai đi mất thì
anh biết làm sao? Quá bất tiện!”
Trần Duệ không mủi lòng, “Đừng nói nhảm, Đường Nặc rất giỏi nghiên cứu, em đi theo mà học hỏi, lúc
về anh sẽ kiểm tra các ghi chú.”
Hoàng Sơ Vũ đành phải cụp đuôi bỏ đi.
Trần Duệ ngồi trước bàn, chậm chạp không làm gì cả. Anh rút điện thoại ra, nhập một dãy số vào
WeChat, rồi gửi yêu cầu kết bạn. Tôn Ngữ Đàm lập tức đồng ý, nhưng không nhắn lại.
Anh để điện thoại sang một bên.
Tôn Ngữ Đàm thề rằng cô không cố ý chờ Trần Duệ về nhà.
Cô chỉ hơi nôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-rong-hoang-loan/165498/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.