Mạnh Kình Tùng sững sờ một lúc: “Nhưng chuông vàng của cô tôi chưa từng nhìn kỹ bao giờ, hoa văn trông thế nào tôi không bắt chước được.”
Chuông vàng phục thú xưa nay vẫn luôn được cất giấu và thờ cúng, thỉnh thoảng mới thỉnh ra ngoài một lần, y cũng mới chỉ nhìn thoáng qua, trông thấy đại khái.
Mạnh Thiên Tư bực mình: “Tôi cũng đã nhìn kỹ bao giờ đâu, có bao nhiêu người phụ nữ đeo đồ trang sức có thể nói được tỉ mỉ hoa văn kiểu dáng món trang sức của mình trông như thế nào chứ? Có sao đâu, làm một cái trông na ná là được.”
Tân Từ vốn định xin đi giết giặc: Cũng vừa khéo là hắn giúp Mạnh Thiên Tư bảo quản đồ trang sức, lại rất hiếu kỳ với chuông vàng nên thường lấy ra ngắm nghía tỉ mỉ, còn quen thuộc hơn cả chính chủ Mạnh Thiên Tư, hoa văn thế nào cũng có thể vẽ ra được đại khái…
Có điều, nhìn thái độ Mạnh Thiên Tư thờ ơ thế này, thôi quên đi, hoàng đế không vội hắn vội làm gì chứ.
***
Mở cửa ra ngoài, Mạnh Kình Tùng và Tân Từ gần như không hẹn mà cùng thở phào một hơi, sau đó cùng dựa lưng lên tường.
Mạnh Kình Tùng hơi run chân: Đêm nay cứ như ngồi xe cáp treo vậy, lên lên xuống xuống, lúc băng lúc lửa, dù cuối cùng cũng đã dừng hẳn nhưng cảm giác nghĩ mà kinh này vẫn trào lên từng đợt, không bờ không bến.
Tân Từ thì vẫn đang trong trạng thái mờ mịt hóng hớt: Xảy ra chuyện rồi, tâm trạng của hắn cũng thay đổi theo, đồng bộ với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-rong-dot-ruong/729870/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.