Giang Luyện cười cười: “Nếu quả thật là có tiền thì tôi đi nhặt cũng có gì lạ đâu? Không phải cụ nuôi đã nói rồi à, ông trời tặng không tiền mà mình không lấy thì về sau thần tài trông thấy mặt mình sẽ đi vòng, không đưa tiền cho mình dùng nữa.”
Ông nói gà bà nói vịt, rõ ràng là cố ý lạc đề, sắc mặt Vi Bưu sầm xuống, đang định nói gì, Huống Mỹ Oanh gọi y: “Vi Bưu.”
Giọng cô dịu dàng: “Người ta không muốn nói thì thôi, anh đừng gây sự với Giang Luyện mãi thế.”
Giọng nói không lớn, nghe còn có vẻ yếu ớt như sắp đứt hơi, vậy nhưng Vi Bưu lại y như nghe lời Phật lệnh vua, lúc quay đầu lại không chút che giấu vẻ ân cần cẩn thận: “Mỹ Doanh, sao em lại xuống đây? Có phải anh quấy rầy tới giấc ngủ của em rồi không?”
Huống Mỹ Doanh tiến hai bước vào phòng: “Đã muộn thế này rồi, sao còn chưa về ngủ?”
Giống như cố ý muốn đối nghịch với cô, dưới tầng vọng tới tiếng chảo dầu xèo xèo, chắc là đang xào thịt khô, hương thơm bay thẳng lên tầng hai – Muộn gì chứ, lão Gàn còn đang xào thịt ăn kia kìa.
Xưa nay cô bảo gì Vi Bưu vẫn luôn nghe nấy, y vô thức nhấc chân đi ra ngoài, đi hai bước lại dừng lại: “Em không đi?”
“Em nói với Giang Luyện mấy câu đã.”
Sắc mặt Vi Bưu hơi khó coi, song cũng không thể lì mặt ở lại, chỉ đành sầm cửa ra ngoài, có điều Giang Luyện ngờ là y cũng chẳng đi xa.
Huống Mỹ Doanh đi tới bên bàn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-rong-dot-ruong/729871/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.