Cảm giác đó thật khó mà hình dung nổi, Mạnh Thiên Tư đau đớn kêu lên một tiếng, trong chớp mắt mắt trái đã không nhìn thấy được gì nữa, ngay sau đó ồ ạt trào nước mắt, đến cả mắt phải cũng nhòa đi, từ xoang mũi xuống thẳng đường hô hấp đều như có một ngọn lửa đang hừng hực đốt cháy – kẻ kia thừa cơ đẩy cô ra, vươn tay về phía hông cô giật mạnh, kéo lọ thủy tinh xuống rồi không chút chần chừ co giò chạy vội vào cánh rừng bên cạnh. Rừng cây nơi đây rậm rạp, thế núi lại khó nắm bắt, vào rừng thật rồi có khả năng không thể tìm ra được nữa. Mạnh Thiên Tư gặp phải nỗi nhục này, lại chẳng biết mắt có còn giữ được không, trong lòng bùng lên ngọn lửa ngoan độc, nghiến răng nghiến lợi, có đồng quy vu tận cũng chẳng sá gì – một tay cô che mắt trái lại, mở con mắt phải vẫn còn có thể miễn cưỡng nhìn được ra, tay còn lại nhanh chóng nhặt cây gậy tre trong bùn ướt lên, gầm một tiếng, gậy tre như thuồng luồng vào biển, quất thẳng về phía sườn kẻ kia. Chợt nghe tiếng thủy tinh vỡ toác, trong tay kẻ kia chỉ còn lại cái nắp lọ, thân lọ đã vỡ vụn. Mạnh Thiên Tư lảo đảo đứng dậy, cười lạnh: “Hạt châu giẻ rách đó có bị hủy cũng chẳng sao, muốn cướp được từ tay tôi thì nằm mơ đi!” Tay kẻ kia cũng bị quất trúng mà tê dại, lại nghe thấy dưới dốc có tiếng quát gào, biết người bên dưới nghe thấy tiếng Mạnh Thiên Tư kêu đau đang đi lên cứu viện, ở lại tiếp chắc chắn sẽ chịu thiệt, bèn nhanh chóng quyết định guồng chân vọt thẳng vào rừng. Mạnh Kình Tùng vừa lên tới nơi thì thấy Mạnh Thiên Tư ho sù sụ, thân thể lảo đảo như sắp đổ, lại thấy bóng đen biến mất trong rừng, biết đuổi theo không còn kịp nữa nhưng vẫn không cam lòng, nổ một phát súng cho hả dạ, chân không dừng bước, đi thẳng tới bên cạnh Mạnh Thiên Tư, lo lắng hỏi cô: “Cô thế nào?” Hai mắt Mạnh Thiên Tư đều đã không nhìn được, cổ họng như bốc lửa, cay ngắt, quả thật là đến thở cũng khó khăn, một lát sau mới đáp: “Mắt trái tôi chỉ sợ không giữ được nữa.” *** Tầng ba, khách sạn Vân Mộng Phong. Bài trí trong phòng vẫn y hệt như trước khi đi, cục hương đảo lưu cháy hết cũng đã được đổi sang cục mới nhưng bầu không khí thì đã khác hẳn. Mạnh Thiên Tư ngồi trên giường la hán, chỉ mới rửa mặt qua loa, mép tóc còn đang nhỏ nước, mắt trái sưng húp đỏ bừng, nói không được phúc hậu cho lắm thì căn bản là chẳng nhìn thấy mắt đâu nữa, mắt phải thì khá hơn một chút nhưng cũng chằng chịt tơ máu. Tân Từ hơi khom người, nhíu chặt mày soi đi soi lại mắt cô, Mạnh Kình Tùng đứng bên cạnh không nhịn được hỏi hắn với giọng giục giã: “Thế nào?” Tân Từ kết luận: “Là bình xịt hơi cay.” Mạnh Kình Tùng không tin: “Không phải khói độc?” Thân là trợ lý đặc biệt, chuyện của Mạnh Thiên Tư đối với y dù có nhỏ cũng không thể là nhỏ, nếu cấp trên truy cứu trách nhiệm, người đầu tiên phải chịu trận chính là y, bởi vậy nên không dám coi khinh: Tuy bình xịt tìm được ở hiện trường có vẻ như đúng là xịt hơi cay nhưng để cẩn thận thì vẫn nên xác nhận lại thì hơn. Vẻ mặt Tân Từ chắc nịch: “Tôi có hai đứa bạn từng bị xịt, đều là tôi đưa chúng nó vào viện khám, tôi cũng có thể chữa được. May mà Thiên Tư nghiêng đầu, mắt cũng lập tức nhắm lại, ban nãy dùng nước muối rửa đi rồi, vấn đề cũng không lớn lắm, có điều vẫn phải dùng thuốc nhỏ mắt, còn phải dùng một loại cao tra mắt tên là Tiểu Ngưu Huyết nữa, thúc đẩy tái tạo biểu bì trên giác mạc. Bảo Liễu Quan Quốc đi mua nhanh đi.” Nói nghe chuyên nghiệp vậy thì chắc cũng có kinh nghiệm thật, Mạnh Kình Tùng yên tâm hơn chút ít: “Có gây ảnh hưởng gì tới thị lực của Thiên Tư không?” “Để lại sẹo thì chắc là không… Chắc chắn là không, thằng bạn tôi nó còn sưng to hơn của Thiên Tư ấy chứ, cuối cùng cũng không sao hết. Anh đừng lo lắng, mấy hôm nữa đi kiểm tra đèn khe là được. Thật sự không cần phải gọi bác sĩ qua đây đâu, có tới cũng chỉ vậy, dăm ba ngày không khỏi ngay được đâu.” Mạnh Thiên Tư hừ lạnh: “Từng có hai đứa bạn bị xịt, cậu kết bạn với loại người gì thế.” Tân Từ giải thích: “Trong giới tôi trước đây không phải là có khá nhiều trai đẹp gái xinh sao, cả đám đều có nguy cơ gặp nạn cao nên thường nhét bình xịt hơi cay với côn điện nhỏ trong túi, ra vào quán bar, quá chén thì lại chẳng dễ xảy ra xung đột, khó tránh bị ngộ thương… Ai ui.” Sau gáy lại nhói lên, Tân Từ nhíu mày giơ tay lên ôm lấy. Mạnh Kình Tùng đã hoàn toàn yên lòng, đầu óc cũng thông suốt hơn: “Xem ra không có vấn đề gì lớn, nếu kẻ kia lòng dạ đen tối ra tay ngoan độc thì lúc ở dưới dốc đã có thể thẳng tay cắt họng Tân Từ rồi chứ chẳng phải chỉ đánh ngất, có thể thấy hành sự biết rào trước đón sau, vậy hẳn cũng không dùng chất độc hóa học gì quá mạnh…” Tân Từ nhảy dựng lên: “Chỉ đánh ngất?” Đánh ngất mà còn chưa đủ nghiêm trọng à? Hắn bị tổn thương tâm lí tới nơi rồi: Hai mươi sáu năm cuộc đời đến nay hắn cùng lắm mới chỉ bị đánh khóc, nghiêm trọng như đánh ngất thế này là lần đầu tiên. Mạnh Kình Tùng mặc kệ hắn: “… Thế nên bình xịt này chắc chỉ là xịt hơi cay mà thôi, nếu thật là thứ gì khó giải quyết thì mặt cô hiện giờ phải hỏng rồi mới đúng.” Mạnh Thiên Tư liếc xéo Mạnh Kình Tùng, mắt trái cô không thể mở ra cũng không thể di chuyển, chỉ còn lại mắt phải để thể hiện tâm trạng – cũng chẳng biết có phải là được mắt trái nổi bật lên cho không mà con mắt duy nhất có thể hoạt động tự nhiên kia nhìn đặc biệt có linh khí, cũng đặc biệt kỳ dị. “Tôi thế này mai sao mời được khách?” Đã nửa đêm rồi, đột ngột đổi thời gian chắc chắn là không được, hơn nữa người dự tiệc đều là kẻ có máu mặt, cũng không phải loại gọi là tới đuổi là đi, Mạnh Kình Tùng hơi do dự: “Hay là mai cô đeo kính râm đi?” Mạnh Thiên Tư cười: “Tôi mời khách ngoài trời đó hả? Ăn trong nhà mà còn đeo kính râm?” Hình ảnh đó nghĩ thôi đã thấy chướng rồi: Người không biết có khi còn cho là cô lắm chuyện, hơn nữa, kính râm chỉ gác trên sống mũi, người ta chỉ cần đổi một góc độ là vẫn có thể thấy được mắt trái bị thương của cô, đến lúc đó chẳng biết sẽ còn suy đoán lung tung ra chuyện khó nghe gì. Mạnh Kình Tùng không nói gì nữa, y vốn là người hành sự ngay thẳng, không giỏi mấy việc ứng biến cơ trí này. Tân Từ lóe lên một sáng kiến: “Hay là đeo chụp mắt? Loại chụp mắt đơn ấy, tôi có thể giúp cô làm một cái bằng da thuộc, sau đó ngày mai trang điểm một kiểu phối hợp cho cô, kiểu lạnh ngầu ấy, lạnh lùng sẽ rất có khí chất.” Nghe đến ba chữ “có khí chất”, Mạnh Kình Tùng biết ngay có cửa rồi: Mạnh Thiên Tư vẫn luôn rất có dáng vẻ của người ngồi trên ngai vàng. Cô không thích phạm sai lầm, không thích người khác nghi ngờ mình không đủ kinh nghiệm không đủ năng lực, để ý từng cử chỉ của mình có khôn khéo không, lúc cần giữ thể diện có khí chất không – đương nhiên làm vậy cũng đúng, các cô bác từ nhỏ đã bồi dưỡng cô như thế, chẳng hạn như võ công của cô vô cùng tốt nhưng cũng không phải mà để phòng thân mà là vì cấp trên có lý do là: “Cháu là người đứng ở vị trí cao nhất mà võ công lại chẳng ra gì, đánh không thắng loại chó mèo ngoại lai thì mặt mũi quỷ non chúng ta biết để đi đâu?” … Tân Từ tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Còn phải bảo Liễu Quan Quốc nói với người ngoài là đêm nay có thận lâu núi, cô vào núi quan sát, mắt bị hao tổn nặng, nhất là mắt trái, phải dưỡng vài ngày, không thích hợp nhìn ngó nên che đi, như vậy những người đó sẽ không suy đoán lung tung nữa.” Mạnh Kình Tùng không thể không thừa nhận là Tân Từ khá lanh lợi. Quả nhiên, sắc mặt Mạnh Thiên Tư dịu hẳn xuống, thoáng im lắng rồi bảo Mạnh Kình Tùng: “Đưa thận châu cho tôi.” Mạnh Kình Tùng vội đưa lọ thủy tinh trên bàn cho cô. Mạnh Thiên Tư giơ cao cái bình trong tay lên trước đèn, tỉ mỉ xem xét: Trong lọ, con nhện bồng giang rộng chân ôm bám, bởi cách một lớp thủy tinh nên hình dạng có hơi biến đổi, quanh thân mạ một lớp ánh sáng màu vàng đồng. Mạnh Thiên Tư lẩm bẩm: “Chất lượng hạt châu này bình thường quá.” Mạnh Kình Tùng không biết xem cái này: “Chất lượng hạng hai à?” Mạnh Thiên Tư đặt lọ lên kỉ trà: “Trên hạng ba một tí.” Nói đoạn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt. Kẻ kia cướp thận châu nhưng lại không biết đến nhện bồng. Nhện bồng sau khi ôm được thận châu sẽ sống chết bọc chặt, trừ phi cho ăn, bằng không sẽ không bao giờ rời khỏi, dù có không cho ăn đến thẳng khi chết đói rồi thì cũng vẫn là cái giá trưng bày thiên nhiên để bảo quản thận châu, đánh vỡ lọ thủy tinh cũng chẳng sao, miễn là còn nhện bồng thì tất còn thận châu, bởi vậy nên loài nhện bồng này còn được gọi là “bệ thận châu” – lúc đó cô lấy gậy đánh vỡ lọ thủy tinh, lại cố ý nói lời nanh nọc là để kẻ kia cho rằng cô “thà bị hủy thận châu cũng không cho người khác cướp mất”, quả nhiên đã lừa được kẻ kia. “Chuyện đêm nay định làm thế nào?” Nói đến chủ đề chính, Mạnh Kình Tùng lại cảm thấy căng thẳng, hơi chần chừ nhưng vẫn đáp theo những gì đã nghĩ kỹ trước đó: “Tạm thời không có cách nào.” Y cũng không xem sắc mặt Mạnh Thiên Tư mà nói ý kiến của mình ra trước: “Quỷ non chúng ta chưa từng có kẻ địch, chuyện đêm nay là một trường hợp đặc biệt kỳ lạ, không có phương hướng nào để xác định, cũng không có phạm vi, trừ phi kẻ kia ra tay một lần nữa, bằng không…quả thật không cách nào tra được.” Mạnh Thiên Tư trầm ngâm. Kỳ thực cô cũng nghĩ như vậy. Bao nhiêu năm qua, quỷ non chưa từng có kẻ địch, cũng không đắc tội với ai bao giờ, từ nhỏ cô đã hay ra ngoài dạo quanh, cũng không lần nào bị bắt cóc, bởi vậy nên trước nay chưa từng có ý định thuê vệ sĩ, vả lại bản thân võ công cũng không tệ, Mạnh Kình Tùng lại thường xuyên theo cùng, nói đến bị tấn công, đây quả thật là lần đầu tiên, hơn nữa chuyện vào núi giữa đêm là xảy ra bất chợt, căn bản không có trong lộ trình, khả năng đối phương có ý định phục kích không cao. Tân Từ xen lời: “Chuyện đêm nay có khi nào là sắp đặt không? Có người dụ chúng ta vào núi?” Mạnh Kình Tùng lắc đầu: “Tôi đã hỏi Liễu Quan Quốc rồi, người bạn kia của anh ta bắt gặp rắn trùng chạy âm rất tình cờ, nhiều thêm một đỉnh núi là Liễu Quan Quốc tự phát hiện ra, mà quyết định bắt thận châu thì là do chúng ta bàn bạc – đi muộn hơn một chút nữa, thận châu cũng biến mất, nếu thật là sắp đặt thì không khỏi quá tản mạn rồi, hơn nữa, muốn đối phó với chúng ta thì ít nhất cũng phải sắp xếp nhiều người mai phục hơn chút chứ.” Chỉ có mỗi một người có phải là hơi coi thường nhau quá rồi không? Mạnh Thiên Tư cau mày: “Chẳng lẽ cứ chờ như vậy?” Mạnh Kình Tùng nói: “Tôi đã dẫn Liễu Quan Quốc đi xem xét lại thật cẩn thận khu vực đó rồi, cái duy nhất kỳ quái là thi thể giả kia, trước đó tôi cho là phong tục của người dân tộc thiểu số, sau đó lại cảm thấy không giống, làm quá tỉ mỉ, còn tìm được một bao tải rỗng màu đen, đã mang về cả rồi, đang để dưới nhà.” Tân Từ hừ một tiếng nghe rõ là khó chịu: Thi thể đó từ đầu đến chân đều là giả, là một bộ mô hình xương người bọc thêm rơm rạ, mặc đủ quần áo tất giày, đắp da mặt bằng silicon lên làm thành – lúc biết rõ, hắn đã chửi ầm lên một trận, nhưng cũng may mà là giả, bằng không trải nghiệm kéo đứt nửa cái “chân người” ôm lăn xuống dốc thật sự sẽ khiến hắn gặp ác mộng mấy năm liền mất. “Tôi không thể xác định được thi thể đó có liên quan gì tới chuyện tối nay không nhưng không có manh mối nào khác, chỉ có thể tạm bắt đầu từ nó. Tôi có hỏi Liễu Quan Quốc, anh ta cũng không rõ chuyện treo thi thể này là làm sao, có điều may là ngày mai mời khách, sẽ có người của chúc vưu khoa tới, đến lúc đó tôi sẽ hỏi cặn kẽ thử.” Nói tới đây, lại nhìn Mạnh Thiên Tư: “Cô thì sao, cô giao thủ với hắn, có phát hiện được gì không?” Mạnh Thiên Tư hồi tưởng lại, chậm rãi nói: “Nam, tuổi tầm hai mươi đến ba mươi, võ công không hơn kém tôi là bao…” Cao thủ so chiêu kỳ thực rất để ý tới khai cuộc và tiên cơ, nhớ lại mấy chiêu giao thủ lúc ấy, Mạnh Thiên Tư cảm thấy, nếu không phải có môi điển chiếm được tiên cơ, quất hắn một gậy trước thì thắng bại về sau thật đúng là khó mà phân nổi. Nhiều hơn nữa thì không nghĩ ra được, chuyện xảy ra quá nhanh, xung quanh lại quá tối. Mạnh Thiên Tư cụp mắt, nhìn thấy kẽ móng tay chưa sạch hết cát bùn, bộ móng mới làm trước đó đã hỏng be hỏng bét, không khỏi bực bội: “Vậy tới đây thôi, tôi cũng muốn đi tắm rồi ngủ một giấc, nếu không ngày mai tinh thần sẽ không tốt.” Nói đoạn đứng dậy, tư thế rõ rành rành là đuổi khách. Mạnh Kình Tùng ừ một tiếng, xoay người cùng Tân Từ rời đi, nhưng mới bước được hai bước, người lại đột nhiên dừng sững lại. Biến đổi động tác này quá rõ ràng, đến Tân Từ cũng nhận ra được, nghi ngờ quay sang nhìn y. Lúc một lần nữa quay người lại, sắc mặt Mạnh Kình Tùng đã trắng bệch, yết hầu lăn lăn, giọng điệu cũng thay đổi: “Thiên Tư, chuông vàng của cô đâu?” Mạnh Thiên Tư cúi đầu nhìn xuống hông. Ở đó, nơi vốn phải treo chuông vàng phục thú, hiện giờ lại trống không. Qua hai ba giây, Mạnh Thiên Tư mới ngẩng đầu, đương nhiên cô không hoảng sợ, cô không có dáng vẻ ấy. Cô nói: “Có thể là rơi ở đó lúc đánh nhau rồi, hoặc là bị kẻ kia giật mất…” Bỗng nghĩ tới, Mạnh Kình Tùng đã dẫn Liễu Quan Quốc “xem xét lại thật cẩn thận” khu vực đó rồi, vậy thì không tồn tại khả năng “rơi ở đó”, hơn nữa, dây buộc chuông vàng rất chặt, không có ngoại lực không thể bung ra được. “Hẳn là bị kẻ kia giật mất rồi.” Lời cô nói không mặn không nhạt, song Mạnh Kình Tùng thì đã toát hết mồ hôi đầu, cảm thấy tóc mình đang ngùn ngụt bốc lửa, sắp cháy rụi tới nơi rồi: Thận châu chỉ là một món đồ dệt hoa trên gấm, lấy được tuy quang vinh nhưng không lấy được thì cũng chẳng sao. Nhưng chuông vàng phục thú thì là món đồ do bà cố tổ trong truyền thuyết truyền xuống, chỉ có một cái duy nhất, từ xưa đến nay chỉ có đúng một cái này… Y thấy xương khớp nơi đầu gối mình như muốn long hết cả ra, sắp không chịu được sức nặng xương thịt thân người nữa rồi. Tân Từ há hốc, hắn vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ tính nghiêm trọng của chuyện này, nhưng bị cảm xúc của Mạnh Kình Tùng lây nhiễm, cánh tay cũng nổi lên một lớp da gà. Khựng lại một thoáng, Mạnh Kình Tùng miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, còn gắng cười mỉm một cái: “Không sao, tôi gọi điện về cho bên Phường Quế Non trước đã… Các cô bác sẽ nghĩ cách, mất bao tiền cũng phải lấy về được, phải sắp xếp người, nhiều người dễ xử lý hơn…” Nói đến sau cùng, lời lẽ lộn xộn, chỉ biết mau chóng ra ngoài, vụ này quá lớn, y không dám giải quyết, cũng không thể giải quyết được, càng không dám nghĩ xem lần “thất trách nặng nề” này mình sẽ bị phạt như thế nào. Mạnh Thiên Tư nói: “Quay lại đây.” Tay Mạnh Kình Tùng đặt lên nắm cửa, quay đầu nhìn cô. Mạnh Thiên Tư không nói ngay, cô cầm chiếc quạt tròn gắn tua rua đặt trên giường lên, thờ ơ che mắt trái lại, ngón út gảy gảy tua rua bên dưới, mắt hơi cụp xuống rồi lại ngước lên: “Anh đi làm một cái giả cho tôi trước đã.” Mạnh Kình Tùng nghe không hiểu, y cảm thấy câu này thật huyền ảo. Mạnh Thiên Tư lại mỉm cười: “Sợ gì chứ? Chuyện có lớn bằng trời cũng có tôi che cho cơ mà. Món đồ đó làm gì có ai ghé sát lại xem nó thật hay giả bao giờ? Hơn nữa, người khác cầm nó cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ là một món trang sức vàng không phải vàng đồng không phải đồng – gắn trên người tôi nó mới là chuông vàng phục thú, cũng chỉ có mình tôi có thể dùng được nó, tôi nói là thật, không ai có thể nghi ngờ.” Tân Từ lắp bắp: “Vậy… Vậy chuông vàng thật thì sao, cứ để nó mất tích vậy sao, không tìm à?” Mạnh Thiên Tư nổi cáu: “Ai bảo là không tìm? Ngoài sáng không mất, trong tối nghĩ cách sắp xếp người đi tìm không được à? Ngộ nhỡ mấy ngày nữa tìm được, không phải là không có chuyện gì rồi à? Việc gì phải làm ầm làm ĩ lên chứ.” Cô ngồi trở lại giường, còn lấy chuyện này ra dát vàng cho mình được nữa chứ: “Hơn nữa, các cô bác đều đã lớn tuổi rồi, làm người cháu hiếu thuận, cũng không nên đem chuyện này đi làm phiền họ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]