Bóng đêm dần xuống,Tịnh Yên lại đến quán bar như thường lệ.Cô có thể bỏ việc ở chỗ nào cũng được,riêng công việc ở quán bar này thì cô không bỏ.Cólẻ đã từ lâu công việc ở đây trở thành một phần nào đó trong cuộc sốngcủa cô,nó làm cô vơi đi một chút buồn phiền,làm cô nhận ra một mặt nàođó của cuộc sống mà cô chưa từng biết đến và hơn cả ở đây cô cũng cảmthấy được một chút gì đó ấm áp từ những người đồng nghiệp trong bar. Như những đêm khác,cũng gương mặt ma mị,thơ ngây ấy,động tác nhún nhảynhư có như không luôn kéo theo nhiều ánh mắt mà trong đó có sự ngưỡngmộ,có sự ghen tỵ và cả sự khao khát cơ thể tuyệt mỹ kia nữa.Cô biết tấtcả điều đó nhưng lại không quan tâm,cô có thể thoát khỏi đám sói đóikhát ấy sao khi hết giờ làm.Thế nhưng luôn có một đôi mắt dõi theocô,mang theo sự ương ngạnh,bá đạo,hứng thú cũng như tò mò về cô,về tấtcả mọi thứ của cô,về gương mặt thật sự sao lớp son phấn kia.Hắn ta cứnhìn theo cô như thế.Tất nhiên việc cô dễ dàng rời khỏi bar cũng có sựnhún tay của anh ta. Ra khỏi bar được 10 phút,điện thoại cô reo vang lên trong đêm tĩnh mịt,một dãy số vừa quen vừa lạ. -Alo,xin hỏi cô có phải là người nhà của bà Cao Tịnh Nhàn không? -Phải rồi,bà ấy là mẹ tôi,có chuyện gì vậy? -Mẹ cô hiện tại đang cấp cứu ở bệnh viện X,mời cô lập tức.... Cô chạy nhanh ra đường đón taxi đến bệnh viện trước khi nghe hết câunói của người kia trong điện thoại.Khuôn mặt xinh đẹp giờ lại trắngtoát,mồ hôi hột nổi lên,trong cô vừa đau đớn vừa chật vật không thể tảđược,đôi mắt cứ nhìn chăm chăm về phía trước và luôn miệng thúc giụcngười tài xế. -Bác ơi,chạy nhanh hơn đi bác. -Cô gái à! nhanh nữa là tai nạn đấy,không có chuyện gì đâu,đừng gấp mà. Vừa đến trước cổng bệnh viện,cô chỉ kịp móc mấy tờ tiền mà không nhìnmệnh giá của nó,nhét vào tay người tài xế rồi chạy thẳng vào trong.Người tài xế nhìn mấy tờ tiền mệnh giá lớn trong tay mà lắc đầu. Phòngcấp cứu kẻ ra người vào,Tịnh Yên chỉ ngồi ôm gối thu mình vào mộtgóc,nhìn chăm chăm vào bóng đèn màu đỏ trên tường,lòng đau đớn khôngthôi. -Xin hỏi ai là người nhà bệnh nhân đang cấp cứu bên trong? Câu hỏi của cô y tá là Tịnh Yên bừng tỉnh,cô nhoài người đến bên cạnh rồi vội nói: -Tôi là con gái bà ấy.Mẹ tôi sao rồi? -Mẹ cô bị tai nạn,mất máu khá nhiều và đa chấn thương,chúng tôi đang cố gắng hết sức,tôi mong gia đình chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấunhất xảy ra.Hiện tại chúng tôi cần nhóm máu AB-RH âm tính cho bệnhnhân,cô mau đi xét nghiệm máu để truyền cho bà,vì nhóm máu hiếm nên giờbệnh viên không còn nữa. -Tôi nhóm máu O. Cô Y tá lại bước vàophòng cấp cứu khi nghe hết câu nói của Tịnh Yên,Tịnh yên gương đôi mắtvô hồn nhìn nơi xa xâm nào đó.”Mẹ là nhóm RH âm tính,ba lại là nhóm máuB,sao mình lại là nhóm máu O,chuyện gì thế này?Ai nói cho tôi biếtvới?sao lại thế này...? Từng câu hỏi tuyệt vọng không thể thốt ralời,Tịnh Yên cảm thấy như lạc vào nơi nào đó,cố mất phương hướng,mờmịt.Cổ họng như kim đâm không nói được,đôi mắt cay xè ừng ực nước nhưnglại bị cô đèn nén xuống,nhất quyết không để mình khóc. Đèn tắt,cửaphòng cấp cứu lần nữa mở ra,theo đó là nét mặt buồn bã vô vọng của mọingười.Vị bác sĩ trung niên đẩy đẩy đôi mắt kính,cất giọng khàn khàn nóivới cô; -Bệnh nhân mất máu khá nhiều,chấn thương nặng ở đầu,chân bịgãy đồng thời bệnh tim tái phát,chúng tôi đã cố gắng hết sức,hiện tạibệnh nhân đang muốn gặp cô. Tịnh Yên đứng đó cơ thể run rẩy,cố nhíchtừng bước chân nặng nề vào trong.Cô nhìn người mình gọi là mẹ trong 20năm qua,giờ bà nằm đó,nhìn cô rơi nước mắt.Bà giơ đôi tay gầy về hướngcô run run mà nói. _Tịnh Yên à...mẹ..mẹ.. xin lỗi...ba mẹ không...không phải là...ba mẹ....ruột của con....còn được..bà mẹ...đón về từ cô nhi viện....cha mẹ ruột của con....chết sau khi sinh con ra khônglâu....mẹ... xin lỗi vì đã giấu con..... Tịnh Yên cứ nhìn bà,cô không khóc mà bước đến nắm lấy bàn tay giữa không trung kia áp lên mặt mình rồi cười nói. -Con vui vì có ba mẹ,con chỉ biết tình được sống trong tình yêu của bamẹ dành cho con,con không trách mẹ,con phải cám ơn mẹ,cám ơn vì đãthương con,cám ơn vì cho con một cuộc sống mới,dù không phải là giàucó,nhưng con rất vui vì có ba mẹ,con thấy mình hạnh phúc vì có ba mẹ thế nên đừng nói xin lỗi với con nha mẹ.... Cao TỊnh Nhàn vừa cười vừakhóc nhìn Tịnh Yên,đời này có cô con gái như thế bà còn gì vui hơn nữađây,như thế thì đã không uổng phí kiếp người này của bà rồi còn gì.cườirồi,nước mắt rơi,bà cứ nhìn Tịnh Yên như thế,cố gắng mở to mắt nhìn đứacon gái bé nhỏ của mình rồi từ từ buông rơi bàn tay trên mặt Tịnh Yên,bà nhắm nghiền đôi mắt mà đôi môi lại mỉm cười.Tịnh Yên lại ngây ngốc nhìn bà,mẹ cô mất rồi,lần nữa cô lại thành cô nhi.Lần nữa cô nhìn thấy người mình yêu thương rời đi.Tịnh Yên cuối người ôm lấy cơ thể lạnh tanh củamẹ,cô áp mặt vào ngực mẹ mình như ngày bé từng làm. Hồi lâu sau,Tịnh Yên bước ra khỏi phòng cấp cứu lo thủ tục chuẩn bị an táng chomẹ,không khí tang thương như bao trùm cả những người vừa cố sức cứu sống mẹ cô,họ chia buồn với cô,giúp cô những gì mà họ có thể giúp.Cô đưa mẹmình đến gần với cha,nhìn khuôn ảnh tươi cười của haingười nằm dướimồ,tim cô như dao cắt,giờ chỉ còn mỗi mình cô trên đời thôi,cô phải sống thật tốt thì ba mẹ mới vui được chứ. Tịnh Yên đứng bên mộ cha mẹmình đến khi trời tối thì mới lững thững lê từng bước chân nặng nề ravề.Nghĩ đến về nhà,nơi hơn 10 năm qua hai mẹ con cô ở khi cha không cònthì cô lại sợ.Lần đầu tiên cô cảm thấy sợ hãi sự hiu quạnh yên tĩnh mỗikhi ở một mình,cô thấy sợ khi về nhà không nhìn thấy mẹ bên mấy gốcxương rồng chưa chịu ra hoa,cô sợ không nhìn thấy rổ len mẹ hay móc,côthấy sợ khi nhìn từng thứ luôn ở bên mẹ giờ đây bơ vơ một gốc.Tịnh Yênbước vào cửa hàng tiên lợi mua mấy lon bia rồi thẳng ra bãi cỏ ven hồnước. Cô cứ uống bia rồi nhìn mặt hồ phẳng lặng,lâu lâu lại gợn lăntăn khi có gió thổi qua,cô cứ uống bia rồi lại nhìn,đến lúc gần như mơmàng không nhìn rõ nữa thì cô ngồi ngây ngốc. Nhìn bóng dáng mảnhkhảnh cô đơn ngồi trên bãi cỏ hứng từng hơi sương đêm,đôi mắt thâm trầmkhẽ nheo lại,anh không thích cô im lặng mãi như thể không có gì xảy rathế này,anh chưa từng thấy nụ cười thật sự của cô,cũng chưa thấy côkhóc.Cô cứ như bụi gai mà sống.Anh ghét cô như thế. Hồ Vỹ chậm rãibước đến ngồi xuống cạnh cô,anh im lặng không nói,anh đang đợi xem đếnlúc nào cô mới cảm nhận được sự có mặt của anh.Tịnh Yên nheo mắt nhìnngười đàn ông đang ngồi cạnh mình,ngũ quan thanh tú,anh ta có đôi mắtđẹp-đó là điều đầu tiên cô thích ở người đàn ông xa lạ này,gần anh ta,cô có cảm giác gì đó có vẻ an toàn,cô nghĩ cô có thể tin anh ta được.Đếnlúc cô muốn đứng lên đi về thì lại bị kẻ nào đó kéo cô ngồi xuống,có lẽlà lực hơi mạnh nên thay vì ngồi lại vị trí vừa đứng lên thì giờ cô lạinằm trong vòng tay ai đó.Bỗng thấy uất ức,bỗng thấy mệt mỏi,cô muốn đứng lên đánh cho kẻ không biết sống chết kia một trận thì anh ta lại nói; -Nếu em muốn,tôi có thể cho em mượn vai mình cả đời,có thể nghe em than trách hay đánh tôi cả đời cũng được,em cũng có thể dựa vào vai tôi đểkhóc như thế sẽ không ai biết được em yếu đuối thế nào.Chỉ cần em muốnthì tôi có thể cho em. Giờ thì Tịnh Yên khóc thật rồi,bao nhiêu uấtức,bao nhiêu đau đớn,bao nhiêu dồn nén giờ thì cô không cần che dấu nữarồi.Nước mắt nước mũi cứ thế đều Bị Tịnh Yên bôi hết trên chiếc áo sơ mi phẳng phiu của kia nào đó.Cô nằm trong vòng tay của Hồ Vỹ mà khóc,anhôm chặt cô vòng lòng,cẩn thận vỗ về bờ vai cô,cho cô cảm giác ấm áp màchưa ai có được từ anh.Nếu như để một người quen nào đó bắt gặp cảnh này chắc chắn sẽ chết đứng đấy. Khi cô nàng nào đó đã khóc đủ rồi,mệtrồi nhưng vì xấu hổ mà không dám ngẩn đầu lên làm tên đàn ông ôm cô vuisướng mà cười rộ lên đầy thỏa mãn. -Nếu em muốn cứ thế này mà ngủ thì tôi không ngại tí nào đâu. -Ai nói tôi muốn ngủ. Tịnh Yên trừng đôi mắt vừa đỏ vừa sưng lên quát lại,bắt gặp ý cườitrong mắt anh cô lại cuối đầu khép bờ mi dài cong vút.Hồ Vỹ yêu thươngxoa đầu cô,rồi lại ôm cô vào lòng mình lần nữa mặt kệ chợ lần này côgiẫy dụa.Anh không biết từ lúc nào anh lại thấy đau lòng vì cô,cũngchẳng biết từ lúc nào thì sự thú thú nhất thời kia trở nên mạnh mẽ đếnthôi thúc anh mang cô hòa vào cuộc sống của anh,có khi nào là từ ngàyđầu anh gặp cô trong bộ dáng nữ sinh hiền lành vô hại kia chăng.Thếnhưng anh biết cô không hiền như thế,anh biết cô là con mèo hoang sẽ giơ móng vuốt về phía kẻ động vào cô và anh lại muốn bao che cho con mèonày. -Em ngủ rồi à? -Vẫn chưa. -Em không muốn hỏi tôi gì sao? -Nếu muốn thì anh sẽ nói cần gì tôi hỏi? -Con mèo nhỏ,em thông minh đấy. -Tôi thông minh từ trong trứng nước rồi. -Sau này em sẽ làm gì? -Tôi sẽ nghỉ việc rồi đi học lại,tiền tiết kiệm dư cho tôi đóng học phí -Em thi đại học lại à? -Không,tôi học tiếp năm 3. -Hả? không phải em.... -TÔi học qua internet,chỉ thi kết môn mới đến trường thôi,giờ thì đến trường học tiếp thì được. -Vậy em chuyển nhà hả?chuyển đến đâu? hay em đến nhà tôi ở đi ha.. Tịnh Yên giật mình,cô trừng mắt nhìn kẻ mặt dày mày dạn kia. -Anh biến thái à? Khi không tôi chuyển vào nhà anh làm gì? -Anh có một nhà hàng,em có thể làm nhân viên parttime ở đó khi đihọc,anh cấp chỗ ở cho em,anh giúp em làm tất cả chỉ cần em làm bạn gáianh là được rồi. -Tôi không điên đến mức đó. -Vậy được rồi,emđền cái áo này cho tôi,còn nữa em làm tôi mất thời gian,làm tôi mất vợem phải bồi thường cho tôi ngay bậy giờ.Nếu không thì chấp nhận làm bạngái của tôi,Thế nào? Tịnh Yên trơ mắt nhìn Hồ Vỹ,anh ta nghĩ cô điên chắc,hậm hực định móc tiền bồi thường thì OH MY GOD,cái áo của anh talà hàng mới đấy Chỉ nó thôi thì mơ cô mới đi học tiếp được,à cái gì màlàm anh ta mất vợ chứ,gặp quỷ hả trời.. Hồ Vỹ nhìn gương mặt thayđổi biểu tình của cô mà trong lòng vui vẻ lên hẳn: “Tôi mà không lừa emvề nhà được thì cho tôi biến thành gay đi là vừa” -Sao thế nào? Hồ Vỹ tôi nói thế là nhân nhượng lắm rồi đấy,hướng chi giờ cô đang nằm trong lòng tôi thế này.. Tịnh Yên giật mình vôi nhích người ra,thế nhưng lại bị kéo ngược về,bịôm chặt cô ngửi được mùi đàn ông nam tính trên người anh,khi gần như mê muội thì kẻ kia lại thổi luồn khí nóng vào tai cô đánh thức cô khỏi sựlênh đênh kia.TỊnh Yên thầm nghĩ chắc anh ta là công tử trăng hoathôi,đợi vài ngày anh ta chán là được thế nên con thỏ nào đó cắn răng bẻ cổ mà gật đầu đáp ứng.Tên sói xám kia kẽ hôn len vầng trán trơn bóngmịn màng của cô rồi cười,sau lại bồi cho cô thêm một câu. -Chúng ta sau này em chỉ có thể làm vợ anh hoặc anh là chồng của em ngoài ra không có kết quả khác,hiểu không? XOng rồi xong rồi,lúc này Tịnh Yên mới ngộ ra mình bước nhằm vào nhà sói rồi
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]