Về đến nhà ném cái ba lô sang một bên,cô thả người trên giường nhìn trầnnhà,nơi mà cô đã nhìn hơn 10 năm.Nhìn từ ngày cô chuyển về đây,từ ngàycha rời bỏ hai mẹ con cô lại thế giang mà ra đi mãi mãi,không một lờinói,không một lời nhắn nhủ gì cả,cứ thế mà đi.Cô nhớ rõ ngà mẹ ngồi ngây ngốc nhìn xác cha,cô nhớ ngày mưa ấy,mưa to như muốn rửa trôi nỗi đauđớn mất mát của hai mẹ con cô.Cô khóc khóc mãi rồi nín hẳn,cứ thế mànhìn trần nhà,rồi thành một thói quen hàng ngày vậy.Đến lúc không nhìnnỗi nữa cô mới ngủ,giấc ngủ của cô luôn chập chờn,chưa bao giờ yênổn.Sớm mai,cô thức dậy đón ánh nắng tươi vui của ngày mới,vệ sinh cánhân xong,cũng chẳng thèm ăn sáng,cô vác ba lô,tay cầm đơn xin việc rakhỏi nhà,bắt đầu hành trình tìm việc làm.lang thang mấy ngày cuối cùngcô được nhận vào làm nhân viên lễ tân tại tập đoàn Bắc Âu,Một tập đoànkinh tế lớn của cả nước.Mẹ cô,bà chỉ biết nhìn cô con gái yêu thương bỏđi ước mơ của mình,cũng có lúc bà muốn quan tâm làm,nhưng bà sợ,bà sợngày bà rời đi như chồng bà thì con gái bà khổ nhiều lắm,thế nên bà chỉbiết nuốt nước mắt nhìn cô bươn chải để đến trường mà không xin tiềnbà,bà nhìn cô trưởng thành dần nhưng chưa bao giờ trách bà vô tâm,bà đãsai sao?
Tịnh Yên dần quen với công việc,nhờ ngoại hình xinh xắn,côluôn làm vừa lòng mọi người,được các đồng nghiệp yêu chiều như cô côngchúa nhỏ trong hệ thống lễ tân của tập đoàn.Cũng như hôm nay,mọi ngườiép cô tan ca sớm để về nghỉ ngơi,vừa đến nhà,cô thấy mẹ khóc,cô cứ ngỡsẽ không bao giờ được nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-rong-doi-mua/43731/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.