Đêm ấy,sau khi trúc hết tất cả những nặng nề trong lòng đi,Tịnh Yên bỗngnhiên thấy nhẹ nhàng,Nhưng lai nhớ ra mình rước vào một đống rắt rốimới..Có lúc cô tự nghĩ mình có nên ném Hồ Vỹ đi thật xa không,nhưng thấy không ổn,thôi thì cứ chậm chậm đã. Đau đớn, tổn thương dần nguôingoai,Tịnh Yên lại tất bậc chuẩn bị cho việc mình chính thức bước chânvào giảng đường đại học,nơi mà cô từng mơ ước bước vào,nơi mà người chanuôi luôn mong cô đến hoàng thành ước mơ đẹp đẽ của mình.Khi đó cô từchối và chọn cách học qua mạng,giờ thì khác rồi,nếu gặp cô tại nơi nàychắt cha nuôi của cô vui lắm,chỉ tiết là ông không còn ở đây nữa màchuyển về Pháp mất rồi.
Hôm nay là ngày đầu tiên Tịnh Yên đếntrường,cô chấp nhận lời của Hồ Vỹ,đến làm nhân viên của anh,nhưng côchọn cách nộp hồ sơ chờ gọi chứ không đi cửa sau như anh nói lúc đầu.Côcho rằng như thế Hồ Vỹ sẽ cáu,sẽ khó chịu với cô,sẽ mắng cô ngốc nhưnganh chỉ cười cười rồi lại nói:
-Anh tin là em sẽ được nhận và hàilòng với công em được trả,anh nói luôn,anh không phải là người phỏngvấn trực tiếp nên em không cần lo việc có thiên vị hay không.
TịnhYên ngớ người nhìn anh,Lòng thầm nghĩ “may cho mình quá rồi“.Nghĩ thìnghĩ thế thôi nhưng Tịnh Yên luôn biết rằng trên đời chẳng có bữa cơmnào miễn phí cả,anh ta cũng thế,cô biết anh ta cần điều gì đó ở cô chỉlà cô không đoán được anh ta cần gì thôi.
Tịnh yên chuyển nhà đếngần trường,cô không đăng ký vào ký túc xá mà thuê nhà ở ngoài,nói nhàcũng chẳng giống,nó chỉ là căn phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-rong-doi-mua/43733/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.