Hách Liên Tuệ ngồi giữa một đám các vị tiểu thư trẻ tuổi xinh đẹp, đôi mắt xa xăm như hai hồ nước trong vắt, gương mặt trái xoan tinh tế, da dẻ lại trắng đến mức không được khỏe mạnh, nhưng phối với khí chất yếu nhược của nàng xem ra lại rất phù hợp. Cho dù chung quanh nhan sắc diễm lệ, nàng cũng có khí chất riêng của mình, hiện rõ vẻ trong trẻo hơn người.
“Ta vừa tìm được một bức Nam sơn ẩn cư đồ, muốn mời các vị tỷ tỷ đánh giá giúp.” Nói xong, nàng dặn dò tì nữ mang cuộn tranh ra, chậm rãi mở ra trước mặt mọi người, nụ cười càng trở nên uyển chuyển đáng yêu.
Bức tranh vẽ cảnh sinh hoạt điền viên, khi mặt trời vừa mọc, toàn mặt đất ngập tràn một không khí thanh tân yên tĩnh, trên sườn núi có một gian nhà, bên cạnh là vườn rau, bờ giậu làm cửa, ngoài cửa có một hồ nước, cỏ cây hoa lá soi bóng, quanh quẩn trước nhà. Phía đông căn nhà là vườn hoa, đủ loại hoa cỏ khoe sắc, một con bướm đang đậu trên một đóa hoa, trên cánh mơ hồ còn mang theo một giọt sương sớm.
“Nam sơn ẩn cư đồ… không lẽ là danh tác của Triêu đại sư? Không đúng, bức họa này đã thất truyền hơn sáu mươi năm, làm sao quận chúa có được?” Trên mặt An Tiểu Thiều hiện vẻ kinh ngạc.
An Tiểu Thiều xinh xắn trẻ trung, vóc người tinh tế nhưng không gầy lộ xương, gương mặt và xiêm y đều vô cùng tao nhã, có khí chất khiến người kinh diễm, vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn. Nàng từ nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-mon-nu-hau/1468048/chuong-114-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.