Hách Liên Thắng trấn an được Tả Tuyên xong liền quay ra cửa, đi thẳng đến Thu Hà Viện của Đan Phượng quận chúa. Tì nữ thấy hắn đi vào vội vã cung kính cúi xuống thỉnh an, hắn lạnh lùng hỏi: “Tiểu thư đâu?”
Tì nữ vội nói: “Tiểu thư ở trong phòng.”
Hách Liên Thắng hừ lạnh một tiếng, xốc màn che lên đi vào phòng, trong phòng sáng sủa, Hách Liên Tiếu đang tỉ mỉ ngồi thêu cái gì đó.
“Muội còn có tâm trạng thêu?” Âm thanh Hách Liên Thắng càng lạnh hơn.
Nghe xong lời này Hách Liên Tiếu sợ hết hồn, ngẩn đầu lên thấy là hắn, trong lòng thầm nghĩ không vui, nhưng cũng vội vàng đứng lên nghênh tiếp: “Nhị ca, sao huynh lại đến đây?”
Ngày thường Hách Liên Thắng bận việc bên ngoài, hiếm khi đến chỗ nàng. Nụ cười của hắn lạnh lùng, giọng điệu cũng không còn giả vờ tình cảm như lúc nói chuyện với Tả Tuyên, hắn nói thẳng: “Chẳng qua ta đến thăm muội muội của mình thôi, không được sao?”
Hắn đi tới trước khung thêu, cúi đầu sờ sờ đoạn gấm đỏ được dệt nổi, trước vạt áo thêu một khóm hoa hải đường rất lớn, giữa mỗi đóa hoa đều được khảm một viên trân châu chói mắt, viền cổ và ống tay áo có hình sóng nước xa hoa, tất cả những phương pháp thêu như Linh châm, Đinh châm, Bàn kim lập thể… đều được vận dụng trên chiếc áo cưới này, có thể thấy người thêu áo gần như đã trút hết tâm huyết vào đây.
“Áo cưới này thật đẹp, nghe nói trân châu này đều do Khánh Vương phi đưa đến.”
“Phải, trân châu này màu sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-mon-nu-hau/1468047/chuong-113-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.