Nụ cười trên mặt Giang Tiểu Lâu càng hòa khí: “Không đánh nhau không quen biết, cái này cũng là duyên phận, tiểu thư không cần để trong lòng. Tiểu Lâu chỉ là một thương nhân, dựa vào một chút bản lĩnh giám định mà đứng đây lớn tiếng, nếu không có bút tích thật trong tay, chỉ sợ ta sẽ càng nói càng chột dạ, cũng may tiểu thư không tính toán. Còn về tranh… trên đời này chỉ có nhân tài hiểu nó mới xứng với nó, ta chỉ là giúp nó tìm được một chủ nhân xứng đáng mà thôi.”
Giang Tiểu Lâu rộng lượng như vậy, mọi người lại dồn dập có hảo cảm với nàng, thấy đối phương hào phóng rộng rãi, không tự chủ được mà thân thiết với nàng, vứt Hách Liên Tuệ trục lợi sang một bên. Hách Liên Tuệ thấy tình hình như vậy, gương mặt tươi cười ngày càng khó coi. Trước kia nàng cảm giác được Giang Tiểu Lâu đề phòng mình, liền quyết định không để Giang Tiểu Lâu đứng vững gót chân. Ai ngờ màn kịch hôm nay đảo ngược, nàng giúp nâng danh vọng đối phương lên, nàng vừa hận vừa tức, lại nghe thấy Giang Tiểu Lâu cười nói: “Vân Châu quận chúa, nơi này gió lớn, nên sớm quay về thôi, đừng để bị cảm lạnh.”
An Tiểu Thiều nghe vậy cũng gật đầu, hòa hảo nói: “Đúng đó, sức khỏe Vân Châu không tốt, nên về nghỉ ngơi sớm đi.”
Hách Liên Tuệ cắn chặt răng, trên môi mơ hồ trắng bệch, nỗ lực gượng cười: “Không sao, ta ngồi ở đây một lúc.”
Trước mặt An Tiểu Thiều, Giang Tiểu Lâu không khoe khoang tài học của mình, chỉ lựa một ít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-mon-nu-hau/1468049/chuong-114-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.