Hai tay Tam phu nhân bị trói, miệng nhét vải rách, bị người lớn tiếng quát đẩy một cái: “Bà già thối, đi nhanh lên!”
Bà ta tất nhiên chưa từng chịu qua loại oan ức nhục nhã này, chỉ muốn sau khi cởi trói, đập đầu chết cho xong việc, lúc này một giọng nói châm chọc chen vào, mang theo ý cười, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Đừng đẩy đừng đẩy, để tự bà ta đi, năm đó bà ta cũng không có đẩy ta, nhìn thấy ta cứ như nhìn thấy chó, sao có thể tự mình đi đẩy một con chó con kia chứ, bà ta chưa đẩy ta, hôm nay cũng không được đẩy bà ta như vậy, ha ha ha.”
Tam phu nhân nhất thời sởn cả tóc gáy, nghe ra chủ nhân giọng nói này là ai, trong miệng ô ô kêu loạn, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống cổ, quả nhiên là vô cùng nhục nhã, còn không kịp ngẫm nghĩ chuyện gì đang diễn ra, trước mắt đột nhiên sáng ngời, miếng vải đen che trên đầu bị người lấy xuống.
Lý Ngoan tiện tay ném tấm vải đen kia, đứng ở trước mặt Tam phu nhân, ý cười dạt dào mà nhìn bà.
“Nơi này có ta là được rồi, làm phiền mấy vị ca ca ra bên ngoài chờ chút, sau khi chuyện thành công chúng ta thanh toán luôn.”
Mấy đại hán trói bà ta nghe vậy, trực tiếp đi ra ngoài. Tam phu nhân nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện đây là một ngôi miếu bỏ hoang đổ nát, tượng Phật ngồi ngay ngắn trên đài sen, khuôn mặt xót thương nhìn xuống chúng sinh. Ngoài cửa sổ gió bão gào thét, mây đen cuồn cuộn, một tia chớp giáng xuống, rọi sáng mặt Lý Ngoan, hắn cười vui vẻ, vậy mà đang cười.
Ánh mắt Tam phu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-hi/1189020/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.