Tàm Đậu Đại Táo chờ ở bên ngoài, chờ ròng rã hai canh giờ, mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, vẫn còn không thấy Tào công tử đi ra. 
Tâm tư bọn họ tất nhiên là hướng về thiếu gia nhà mình, đừng nói bây giờ Lý Ngoan nhiễm phong hàn, cho dù gãy tay gãy chân, cũng phải nâng y lại đây, thủ trước cửa Ôn gia. 
Đang muốn hồi phủ mật báo, Tào Ý rốt cuộc cũng đi ra. Nhìn thấy Ôn đại nhân kia hồn vía lên mây mà theo ở phía sau đưa tiễn, bước chân lảo đảo, bộ dạng bị kích thích, nản lòng thoái chí. 
Tào Ý chỉnh lại y bào, nghiêm túc cúi người hành lễ với Ôn Như Hối. 
Y trịnh trọng như vậy, Ôn Như Hối tất nhiên không dám sơ sẩy, đổi lại lúc bình thường đã sớm bị thẹn, kinh hoàng mà nâng Tào Ý dậy, song ngày hôm nay lại đứng tại chỗ, trầm mặc chịu nhận cái cúi đầu của y. 
Tàm Đậu Đại Táo hai mặt nhìn nhau, mang theo Tào Ý hồi phủ. 
Màn xe che lại, bên trong xe như một thế giới khác, bánh xe lăn qua những phiến đá trên đường, trong lòng Tào Ý khẽ động, đẩy nửa cửa sổ ra, quay đầu nhìn Ôn Như Hối. 
Chỉ thấy hắn thất hồn lạc phách đứng tại chỗ, mắt lộ ra mờ mịt, y phục trên người mang theo miếng vá không có bộ dáng làm quan, ngược lại giống như tú tài nghèo khó gian khổ học hành. Lần đầu tiên tới Lưu Châu một thân áo bào, tám năm sau quay lại vẫn cùng một bộ, xiêm y bên trong lại khâu vá, có lẽ những năm này ở trên quan trường tính tình cứng rắn nên chịu nhiều khổ sở, xung quanh gặp phải nhiều trắc trở. 
Tào Ý bỗng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-hi/1189019/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.