Lý Ngoan sống gần mười chín năm, đây là lần đầu tiên nếm được mùi vị này, sảng khoái đến thắt lưng ngứa ngáy, đầu óc trống rỗng chỉ dựa vào bản năng ôm chặt Tào Ý, hai tay nâng hai cánh mông no đủ của y, dùng sức đâm vào trong. 
Người phía dưới rên rỉ đứt quãng, túm tóc Lý Ngoan, bảo hắn chậm một chút nhẹ một chút. 
Lý Ngoan cứ vậy hu hu khóc, ngậm lấy nước mắt, cắn răng bất chấp, cầu khẩn nói: “Chậm không được… ngươi ráng nhịn một chút, cầu, cầu xin ngươi mà, ta phía dưới khó chịu, van cầu ngươi, ca ca tốt, tâm can ơi, ngươi thương ta đi, sau này cái gì cũng nghe theo ngươi.” Hắn nói năng lộn xộn, ôm lấy Tào Ý hôn y, cuốn lấy đầu lưỡi Tào Ý, như khi còn bé ăn đường liếm tới liếm lui. 
Chỉ cần Tào Ý hơi có chút giãy giụa, trong cuống họng Lý Ngoan liền phát ra âm thanh trầm thấp uy hiếp, lực dưới thân càng thêm tàn nhẫn, làm cho Tào Ý mềm nhũn trên giường, chịu không nổi nói: “Ngươi, ngươi là chó con hả? Phát cái gì, tiếng này là muốn hù dọa ai…còn muốn cắn người nữa à?” 
“Ta không phải chó con, ta là tướng công của ngươi, bất quá…” 
Lý Ngoan đỡ y thay đổi tư thế, bảo Tào Ý nằm nghiêng trên giường, mình nằm ở phía sau y ưỡn người vào ngõ, đỡ một chân Tào Ý lên, trước sau động không ngừng. 
Người giống oan gia kia từ phía sau tiến tới, dán vào bên tai Tào Ý hôn y, cười nói: “Ngươi bảo ta là chó con, ta liền làm chó con, chó con đều phải đi tiểu để chiếm địa bàn, ta muốn làm chó con, cầu xin ngươi, để ta làm chó con đi.” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-hi/1189018/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.