Một khung cảnh thật nhẹ nhàng và đáng yêu ấy vậy mà rơi vào tầm mắt của những kẻ nào đấy lại thấy chướng vô cùng.
Bàn tay Dật Nhuệ siết chặt khiến Uyển Uyển cũng cảm giác đau nhói. Cô ta nhăn mày, dù khó chịu trong lòng không kém nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra nũng nịu nói:
“A! Anh Nhuệ, kia chẳng phải là chị Nhiên sao? Chị ấy… chị ấy đang ở cùng ai vậy nhỉ? Uổng công chúng ta lo lắng cho chị ấy, thì ra chị ấy đã sớm có người bên cạnh rồi. Mới một thời gian vậy mà…”
Giọng nói của cô ta nhỏ nhẹ, nghe thì đơn thuần cất lên nhưng thực chất lại toàn là chứa dao găm sắc bén. Lời nói lấp lửng của cô ta trực tiếp kích động đến Dật Nhuệ. Sát khí sắc lạnh, hai hàng mày như muốn dính vào nhau. Ánh mắt chòng chọc lửa giận của hắn dõi theo thân hình gầy bé của cô, cơn thịnh nộ theo đấy mà tăng vọt khi thấy bàn tay anh đưa ra nắm chặt lấy bàn tay của Điềm Nhiên kéo đi, nhanh chóng khuất dáng sau cửa ra của trung tâm.
Cô ta… vậy mà vẫn để tên khốn đấy nắm!
Ngoan ngoãn như vậy sao?
Thật uổng công cho hắn ta trước đấy còn lo lắng cho cô, sợ cô bên ngoài xảy ra chuyện gì. Thì ra chỉ có mình hắn nhớ và lo lắng, cô thế mà đã sớm cùng thằng đàn ông khác qua lại rồi.
Chẳng biết chừng… trên đầu hắn đã đội thêm cái mũ xanh lúc nào chẳng hay.
“Khốn khiếp!” Dật Nhuệ tức giận chửi rủa một câu to tiếng làm dấy lên sự chứ ý của những người xung quanh.
Uyển Uyển giật nảy mình, vội nép vào lòng hắn, điệu bộ lê hoa đái vũ nói:
“Dật… Dật Nhuệ à, anh đừng vì chị ấy mà cảm thấy buồn phiền trong lòng nhé. Em biết anh còn thương cảm cho chị ấy nhưng mà em…”
“Không, không có! Anh làm sao có thể thương cảm cho loại đàn bà lăn loàn đấy được chứ? Anh…” Hắn lớn tiếng phủ nhận thì chỉ khiến cô ta chắc chắn hơn về nhận định của mình mà thôi. Cô ta ở trong lòng âm thầm khinh bỉ hắn, điệu bộ nhu tình nhìn hắn diễn nốt đoạn tình cảm giả tạo này.
“Anh… trong lòng anh chỉ có em mà thôi.”
Hắn ta vừa dứt lời liền đưa tay ôm chặt cô ta vào lòng, ánh mắt không kìm được mà liếc về hướng mà cô và anh vừa đi.
“Vâng… anh đừng rời bỏ em nhé.” Cô ta nghẹn ngào, nhìn anh ta nói qua làn nước mắt.
“Tất… tất nhiên rồi! Chẳng phải em nói rất thích một bộ váy mới ra sao? Chúng ta mau đi mua thôi, đừng để ý tới mấy kẻ thấp kém đấy.”
Cô ta mỉm cười ngọt ngào, nhón gót chân lên hôn “chụt” một tiếng rõ kêu lên môi của hắn rồi đưa tay khoác lấy cánh tay của hắn dịu dàng nói:
“Ưm… vâng! Cảm ơn anh yêu, yêu anh nhất.”
Trong lòng tuy còn chút khó chịu nhưng không thể vì thế mà hắn làm phật lòng người đẹp mình yêu. Cảm xúc hắn ta dành cho cô chỉ đơn thuần là chấp niệm với một món đồ vật vốn thuộc về mình bây giờ lại bị kẻ khác chạm vào mà thôi. Tuyệt đối, tuyệt đối không có chuyện tình yêu nào ở đây hết cả.
Hắn ta không hề yêu cô, Điềm Nhiên! Cô… chỉ là một món đồ chơi trong tay hắn mà thôi. Không thích thì hắn ném đi nhưng khi muốn thì chỉ một câu của hắn là có thể lấy lại về.
Điềm Nhiên… cô chẳng phải nói rất yêu hắn sao? Chỉ mới mấy ngày, làm sao có thể quên chứ?
Chắc chắn là do cô ngu ngốc bị tên kia lừa dối mà thôi. Đợi đến khi cô bị tên kia chơi một vố đến chán, khi đấy cô sẽ tự khắc thấy ai mới là người tốt nhất trên đời.
Nghĩ thông suốt điểm này, tâm tình hắn cũng trở nên nhẹ nhàng tốt hơn. Hắn ta đột nhiên muốn chi nhiều tiền hơn cho Uyển Uyển, đơn giản chỉ là vì…
Người đàn ông thấp hèn đi cùng cô là một tên nghèo kiết xác, trên người không một món đồ hàng hiệu, phong cách ăn mặc lại tuỳ tiện chẳng ra gì.
Dù chỉ mới lướt nhìn từ sau lưng nhưng hắn cũng có thể đánh giá anh là kẻ không sắc không tiền. Rốt cuộc, cô cũng chỉ vớ được mấy hạng người như thế mà thôi. Cùng nhau đi đến trung tâm thương mại nhưng một món đồ nhỏ rẻ tiền nhất cũng chẳng mua nổi để cầm trên tay thì thật đúng là đáng khinh thường.
Bước chân của hắn trở nên mạnh mẽ hơn, cất bước về phía trước. Đứng trong cửa hàng thời trang lớn nhất nhì ở đây, hắn ta hiên ngang nói với cô ta.
“Bảo bối à, em muốn mua gì thì cứ việc mua. Chuyện tiền nong đừng nghĩ ngợi gì cả.”
“Hôm nay chúng ta hãy tận hưởng một ngày thật nồng cháy, chúc mừng công chúa của anh bước chân vào giới giải trí.”
…
Điềm Nhiên trở về nhà, cô chẳng hề hay biết gì mình đã rơi vào tầm ngắm của những kẻ nào đấy. Cô an ổn sống, bình lặng sống qua từng ngày.
Không còn tiếng mắng chửi, không có những trận đòn roi. Lăng Tiêu là người tốt, cô chưa từng nghĩ mình sẽ được trải qua cuộc sống như thế này.
Hiện thực mà cô đang trải qua thật giống như một giấc mộng mà đến giờ phút này, khi được ngồi trên chiếc ghế sô pha êm ái, đối diện với chiếc tivi to đang chiếu sáng thì cô vẫn chưa thể tin đây là hiện thực.
Trước kia ở nhà họ Điềm, cô chỉ có một mình, không thể chung đụng với một nhà ba người bọn họ nên rốt cuộc cũng chỉ giống như một hồn ma lảng vảng quanh nhà và núp mình trong căn phòng tối. Đến khi được gả đi một cách trống vắng, cô càng không có cơ hội vì ông bà Dương luôn có ở nhà và xem những gì họ muốn, cô chỉ có thể quần quật làm việc trong bếp và ngồi một xó lén lút xem.
Bây giờ, khi ở nhà của anh, anh ấy lại không hề bắt ép cô phải thế này thế nọ. Anh ấy trái lại còn nói với cô…
“Đừng mãi kìm hãm bản thân mình như thế. Nếu thích thì có thể ra ngoài, cảm thấy khó khăn thì cũng có thể ở nhà. Nhưng mà… cô hãy thử mở rộng lòng mình mà tiếp nhận những thứ mới mẻ đi. Xem tivi cũng được, xem thời sự cũng tốt. Cô không tò mò rằng thế giới bên ngoài đang thay đổi như thế nào sao?”
Mở rộng lòng mình đón nhanh những thứ mới mẻ?
Thế giới bên ngoài đang thay đôi như thế nào?
Điềm Nhiên sau đấy đã đứng trước gương và nhìn thật kĩ lại bản thân mình. Thân hình gầy gò nhưng đã chẳng còn xanh xao như trước, bọng thâm dưới mắt cũng biến mất, tinh thần phấn chấn lên được đôi phần. Tuy chỉ còn cái suy nghĩ đã ăn sâu vào tiềm thức là vẫn còn.
Hình như… cô là người duy nhất thụt lùi và thu mình so với những người khác.
Cô định sẽ mãi như này đến bao giờ?
Nhưng… cô cũng chẳng biết mình nên bắt đầu từ đâu và thay đổi như thế nào nữa.
Chính xác là mờ mịt với tương lai, không có định hướng rõ ràng.
…
Điềm Nhiên ấn điều khiển trên tay, tivi ngay lập tức nhảy số chuyển đến một bộ phim vừa lên sóng gần đây.
“A! Vì… vì sao anh lại đối xử với em như vậy chứ?”
“Kình… anh là một kẻ bội bạc… hức, hức…”
Lời thoại sướt mướt, giọng nói õng ẹo không rõ chữ, cảnh khóc giả trân không thể nhìn nổi đang chiếu trên màn hình tivi không ai khác chính là Điềm Uyển Uyển- một diễn viên mới tham gia giới giải trí gần đây nhưng liên tục đóng phim và quay chương trình mặc dù trình độ chuyên môn chẳng tới đâu.
Nụ cười nhợt nhạt hiện trên khuôn mặt cô, ánh mắt hững hờ nhìn người con gái dù có đóng cảnh khóc, rơi vào hoàn cảnh mất hết tất cả bị người mình yêu thương nhất phản bội mà vẫn cố giữ hình tượng và lớp phấn dày trang điểm trên mặt thì không khỏi bật cười thành tiếng.
Cha cô và bà ta chắc mất không ít tiền để thực hiện ước mơ thành diễn viên hạng A cho con gái cưng nhỉ?
Điềm Nhiên cười khuẩy, ấn nút chuyển kênh.
Điềm Nhiên: “…”
Cái… cái ngày quái quỷ gì thế này?
Lăng Tiêu trở về nhà, anh cầm một hộp bánh kem dâu mới vừa mua được trên tay để tạo bất ngờ cho Điềm Nhiên.
Anh lén lút mở cửa, từng bước chậm rãi tiến vào trong. Nghe thấy tiếng tivi, anh đoán chắc cô đang ngồi trên ghế sô pha rồi. Lăng Tiêu mím chặt môi ngăn chặn tiếng cười cùng sự phấn khích đang từ đáy lòng dâng lên, mở rộng bước chân đi nhanh hơn về trước.
“Điềm…” Khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của anh vụt tắt ngay sau đấy.
Điềm Nhiên… cô đang xem cái quái gì vậy hả?
Anh sững người, toàn thân như bị hút cạn sức lực khi thấy cô ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, đôi mắt đỏ ửng ngập nước nhìn vào chiếc màn hình đang trình chiếu hình ảnh của tên khốn Dương Dật Nhuệ!
Điềm Nhiên… cô không quên được hắn mà còn lén lút ngồi ở đây khóc vì hắn ư?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]