“Điềm Nhiên…”
“Này, đứng lại đi!”
Lăng Tiêu sững người, đưa tay với về phía trước nhưng chỉ nắm được hư không. Anh thầm chửi một câu trong miệng, toan tính cất bước thì lại gặp ngay một đoàn đông người đi ngang qua.
Anh chới với, cố gắng lách qua đám người một cách nhanh nhất nhưng vẫn để bị lạc mất Điềm Nhiên. Xung quanh tấp nập người qua lại và tiếng nói cười đùa, tất cả đều là người với người. Lăng Tiêu căng mắt nhìn một vòng nhưng lại chẳng thấy bóng dáng Điềm Nhiên ở đâu.
“Điềm Nhiên…”
Anh… đã để lạc mất cô rồi!
…
Điềm Nhiên cắm đầu chạy một mạch từ nơi này qua nơi khác, cuối cùng đến chính bản thân cô cũng chẳng biết mình đang ở đâu nữa.
Xung quanh trở nên xa lạ, cô chẳng nhớ mình đã đến đây từ hướng nào. Điềm Nhiên đưa mắt nhìn một vòng xung quanh, cảm giác ân hận dâng lên khiến lòng cô nóng như lửa đốt.
“Điềm Nhiên… mày đã làm gì vậy chứ?”
Điềm Nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm trong miệng, toàn thân khúm núm, nỗi bất an bủa vây lấy cô. Nơi đây người qua kẻ lại đông như kiến, họ cười đùa vui vẻ cùng người đi chung khiến Điềm Nhiên càng trở nên lạc lõng.
Cô như đứa trẻ lạc mất ba mẹ, hoang mang cất bước trong nỗi lo âu. Bàn tay nắm chặt thành quyền, móng tay ghim sâu vào da thịt nhưng Điềm Nhiên lại chẳng hề cảm thấy đau đớn.
Cô đưa mắt nhìn ngang ngó dọc xung quanh, cố gắng tìm ra điểm quen thuộc và hình bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-hay-khong-xung-/3471226/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.